Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quỷ Thám

Chương 11: Ai Là Người Ra Ngoài




Chương 11: Ai Là Người Ra Ngoài

Hung thủ hành vi có lẽ để Thanh Chi cảm thấy không hiểu nổi, có thể như ngoài dự liệu của cô, khiến cho đến c·hết trong ánh mắt vẫn còn hàm chứa sự nghi hoặc không hiểu.

Nghĩ tới đây Quang Đăng hướng mắt ra cửa, nhìn về Ngô Văn Phong vẫn còn đang ngồi suy sụp ngoài hành lang.

Một ý niệm chợt loé lên trong đầu, nhưng trước mắt đây cũng mới chỉ là nghi ngờ. Đám bạn tụ hội ngày hôm nay cũng không thể tránh khỏi hiềm nghi, tất cả giờ cũng đang được tập trung lại trong một căn phòng để chờ lấy khẩu cung tạm thời.

Nghĩ nghĩ, Quang Đăng quay lại nói với Minh Nghi:" Minh Nghi, kiểm tra thật kĩ càng xem có manh mối gì không, tôi đi hỏi một chút tình hình trước khi có án."

"Được rồi, cậu đi đi, ở đây giao cho tôi!" Minh Nghi cũng không quay lại mà trả lời.

Cởi bỏ trang bị trên người đi ra hành lang thấy Phong vẫn còn ngồi rũ rượi ở đó, có lẽ c·ái c·hết của Thanh Chi đã đả kích đến Phong không ít.

Đi tới phòng tập trung, thấy Quang Đăng cùng một viên cảnh sát nữa đi vào, tất cả đều nhốn nháo.

"Đồng chí cảnh sát, thế nào rồi?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Đã bắt được h·ung t·hủ chưa?"

....

Có vẻ như tất cả đều rất hoang mang lo sợ, Liếc mắt nhìn quanh đám người Quang Đăng không nhanh không chậm từ tốn lên tiếng:" Chúng tôi mới tới chưa được 30p, làm sao có thể đưa ra h·ung t·hủ, cũng phải có thời gian chứ!"

Viên cảnh sát bên cạnh cũng bất đắc dĩ, đám người này tưởng phá án chỉ đơn giản như uống ngụm nước chắc. Nếu mọi chuyện có thể đơn giản như vậy thì trên đời này đã không có nhiều hắc ám đến như thế.

Nghe Quang Đăng lời nói, phần da người đều tỏ ra lúng túng.

Dù sao cũng là bạn học, vốn đang việc vui lại bỗng thành ác mộng thế này mọi người có chút xao động cũng là hợp lý.

"Mọi người ở đây ai là người chủ trì cuộc gặp gỡ hôm nay?" Quang Đăng lên tiếng đặt câu hỏi.



"Là tôi, tôi là lớp trưởng lớp đại học của cả nhóm, hôm nay hẹn gặp cũng là để mừng cho Phong và Thanh Chi chuẩn bị kết hôn, nhưng ai mà ngờ...Haiz!" Một người thanh niên có vẻ khá chững chạc đứng lên nhìn Quang Đăng trả lời.

Người này tên Nguyễn Văn Nghị, vì trước đó làm lớp trưởng nên mọi người rất tín nhiệm cho nên mỗi lần có việc gì đều là người này đứng lên hô hào dựng dã.

" Vậy phiền anh kể lại cho tôi chuyện gì đã xảy ra hôm nay!"

Quang Đăng quét ánh mắt về phía mọi người rồi nhìn chăm chú vào Văn Nghị.

Chuyện kì thực đơn giản, cũng không có gì qua li kì.

Hôm nay sau khi ăn uống bữa trưa xong, cả đám liền đi hát Karaoke, vì tại khách sạn cũng có đầy đủ các dịch vụ nên cả nhóm không phải chuyển đi nơi khác mà xác định ăn chơi liên hoan cả ngày tại đây.

Thanh Chi vì là một trong hai nhân vật chính hôm nay nên cũng uống vài ly, có lẽ vì say hay mệt mỏi mà cô nghỉ ngồi một lúc rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.

Vì chỉ đơn giản là mệt mỏi cũng không phải đau ốm gì nên cô cũng không cần ai đưa mà chỉ về phòng một mình.

Tới khi mọi người hát hò chán chê muốn đi tìm thứ khác để chơi thì gọi cho Thanh Chi đều không được, vì thế Văn Phong liền đi về phòng để gọi.

Nhưng khi gõ cửa phòng mãi không ai mở, cũng như gọi điện không ai nghe máy, linh cảm có điều không may nên anh ta liền gọi cho quản lí khách sạn mang tới thẻ phòng sơ cua để mở cửa.

Sau khi cửa được mở liền phát hiện Thanh CHi đ·ã c·hết trong phòng.

Sự việc về cơ bản là như thế.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Quang Đăng khẽ trầm tư rồi hỏi Văn Nghị

" Từ khi Thanh Chi rời khỏi, mọi người hát có lâu nữa không?"

"Đại khái tầm hơn 1h" Văn Nghị hồi đáp.

"Trong lúc đó có ai rời khỏi phòng không?"

Trước khi tìm ra chân tướng, Quang Đăng sẽ không bỏ qua bất kì khả năng nào có thể diễn ra. Có đôi khi kết quả là thứ khiến người ta bình thường khó có thể tưởng tượng ra nhất.



Trên thế giới này không có gì là không thể, chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng đến!

Văn Nghị suy nghĩ một lúc rồi trả lời:" Chắc là không, trong phòng hát cũng có WC, cũng không cần thiết phải ra ngoài."

" Lúc đó mọi người đều chơi rất vui vẻ, cũng không để ý được điều gì khác quá nhiều."

Quang Đăng nghe vậy gật đầu.

Cũng đúng, trước đó ai mà nghĩ sẽ có chuyện như vậy, đang chơi vui vẻ ai sẽ để ý tới có người ra ngoài hay không?

Trừ khi... người này tồn tại tương đối không gây chú ý.

Nghĩ vậy Quang Đăng lièn hỏi lại:" Mọi người nhớ lại thật kĩ xem có ai đã ra ngoài trong lúc đó không? Điều này rất quan trọng, mong mọi người suy nghĩ lại thật kĩ."

Một lần này nhắc lại để cho đám người đều ý thức được có lẽ h·ung t·hủ sẽ thật sự ở trong đám người, bỗng dưng bị nghi ngờ làm cả đám đều trầm mặc.

Hiện giờ người nào rời đi nhất có lẽ sẽ trở thành đối tượng hiềm nghi của cảnh sát.

Thấy biểu hiện của mọi người, viên cảnh sát bên cạnh liền đứng ra giải thích:" Mọi người hiểu cho, dù sao cũng là án mạng g·iết người, chúng tôi chỉ làm theo đúng quy trình chứ không có ý gì khác, mong mọi người phối hợp để nhanh chóng tra ra được h·ung t·hủ, mọi người cũng không còn phiền phức."

"Chúng tôi hiểu, chỉ là bị nghi ngờ đúng là không dễ chịu gì." Mọi người nghe giải thích cũng dồn dập biểu thị.

Liền sau đó mọi người lần lượt lên tiếng xác nhận rằng bản thân không có rời đi.

"Được rồi, chúng tôi tạm thời xác nhận, nhưng hành làng đều có camera giá·m s·át, chúng tôi sẽ kiểm tra lại, nếu phát hiện có người nói dối...."

Quang Đăng đang nói thì bị một người ngắt lời.

"Tôi, tôi có rời đi..."



Lúc này Phong từ của bước vào bộ dáng vẫn còn thất hồn lạc phách. Vào trong anh ta liền ngồi phịch xuống ghế, bỏ mặc ánh nhìn soi mói của mọi người.

Quang Đăng có chút ngạc nhiên trước Văn Phong. Bởi trước đó quả thật hắn có nghi ngờ anh ta cùng đám bạn học. Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ theo phản xạ.

Bởi vì thực sự nếu đám người này gây án thì rủi ro thực sự quá lớn.

Giết người xong không bỏ trốn mà quay ngược trở lại?

Khả năng này thực không quá lớn.

"Có thể cho tôi biết anh ra ngoài làm gì không?" Nhìn vào người ngồi trước mặt, hai mắt đỏ hoe rõ ràng là đã khóc rất nhiều Quang Đăng đặt câu hỏi.

"Chỉ là nghe điện thoại công việc thôi!" Nói đoạn Phong đưa điện thoại cho Quang Đăng kiểm tra.

Quang Đăng liếc mắt nhìn nhưng cũng không nhận lấy.

Quả thật có ghi chép lại cuộc gọi.

"Sau đó thì sao?"

"Nghe xong liền quay lại thôi, chỉ hơn 5p một chút"

Văn Phong trả lời, tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn nghe ra vẻ chắc chắn, tự tin.

"Được rồi" Quang Đăng không tiếp tục quan tâm, hắn quay qua nói với đám người: " Mọi người để lại thông tin liên lạc rồi có thể rời đi, nếu có vấn đề gì khác cần chúng tôi sẽ liên lạc, mong thời gian này mọi người không tắt máy hay đi đâu quá xa khỏi thành phố."

Đám người gật đầu rời đi, bọn họ cũng không muốn dính dáng tới chuyện này qua nhiều. Ai mà biết ở lại sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa!

Lúc này ở lại chỉ còn có Văn Phong và Văn Nghị, một người là chồng sắp cưới, còn một người là người tổ chức buổi gặp mặt.

Bên hiện trường cảnh sát và pháp y vẫn còn đang tiếp tục kiểm tra.

Một lát sau Vũ Văn Thanh đi tới, gặp Quang Đăng đang ngồi trầm tư liền tiến đến:" Bên phòng hát đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì quá lớn, hoàn toàn giống như lời khai của mọi người." Nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Cậu thấy vụ án này thế nào, đã có đầu mối gì chưa?"

Quang Đăng lúc này vẫn trầm tư hắn quả thật đã có suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn còn cần tìm thêm một số thứ để xác thực lại:" Mới chỉ tạm thời dừng lại ở suy đoán thôi, em cũng chưa kết luận gì cả."

Nói vậy hai người liền ngồi đó, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của bản thân.