Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 92




Tôi bán tin bán nghi, nhưng cách ăn uống của họ thật sự có vấn đề.
Sau khi họ ăn rượu thịt no nê rồi, bà cô mới bảo tôi và Tôn Tử đi ăn cơm, còn bà ta thì không có lòng dạ nào muốn ăn.
Bởi vì hôm nay siêu độ cho Bảo Châu nên tôi không ăn thịt, chỉ uống ít nước mà thôi.
Tôn Tử cũng không có tâm trạng ăn uống, ăn được một ít thì lên lầu thu dọn phòng ốc, bây giờ cậu ấy đã nóng lòng muốn đi đón Phỉ Phỉ ngay lập tức rồi.
Tôi ngồi trong phòng khách nhìn ba pháp sư đốt "bùa".
"Khụ khụ, phu nhân, chúng tôi đã siêu độ cho vong linh của tiểu thư." Người đàn ông thấp lùn, trẻ tuổi nhất trong ba pháp sư bước đến trước mặt bà cô.
Bà cô lau nước mắt trên khoé mắt rồi gật đầu, nói một cách lịch sự: "Làm phiền đại sư rồi, đây là chút tấm lòng của tôi."
Bà cô nâng tay lên, Lâm Vỹ Phàm bèn lấy ra một phong thư rất dày.
Đôi mắt tam giác của pháp sư kia lập tức lộ ra vẻ tham lam, mở phong thư ra liếc nhìn một cái.
Tôi thấy trong đó ít nhất cũng có một vạn nhân dân tệ, hiển nhiên pháp sư kia rất là hài lòng, mân mê chuỗi phật châu trong tay rồi nói với bà cô: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, mong phu nhân nén bi thương."
Nói xong thì hơi cúi thấp người, định bụng đưa hai người kia rời đi.
Bà cô lập tức giữ đại sư có đôi mắt tam giác lại, nhỏ giọng nói với ông ta: "Đại sư, tối nay phiền người ở lại đây một tối."
Đại sư vừa nghe được thì nhìn về phía bà cô, tỏ vẻ khó xử: "Chuyện này..."
"Có một chút lòng thành này, vẫn chưa đủ thể hiện niềm tôn kính." Bà cô nháy mắt với Lâm Vỹ Phàm, anh ta lại lấy ra một xấp tiền hàng trăm nhân dân tệ.
Đại sư nhìn thấy số tiền này thì lập tức cười tươi như hoa, gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý ở lại.
Tôi nhịn không được nhỏ giọng hừ một cái, với cái vẻ mặt tham lam đó, tôi thấy chẳng giống cao nhân đắc đạo gì, nhưng bà cô lại tin chắc như đinh đóng cột thì tôi cũng chỉ có thể yên lặng quan sát thôi.
Nhưng sắc trời càng ngày càng tối, bà cô trông có vẻ càng lúc càng bồn chồn.
Lúc thì bà ta đứng lên, lúc thì bà ta ngồi xuống, rồi cắn môi rồi nhíu mày.
"Cô ơi? Cô không khoẻ sao? Hay là về phòng nghỉ một lát?" Tôi thấy sắc mặt khác thường của bà cô nên hỏi thăm.
Bà cô nghe thấy thế thì lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, không cần."
Nói xong thì ánh mắt dừng lại ở chỗ chiếc quan tài tối đen, lúc ăn cơm tối, các pháp sư kia có uống ít rượu, bây giờ đã say đến mức thất điên bát đảo rồi.
Pháp sư có đôi mắt tam giác còn chạy vào nhà vệ sinh để nôn, xem ra tửu lượng cũng kém.
Lâm Vỹ Phàm nhíu mày nhìn vị pháp sư đó: "Mấy ông uống say thế này rồi, lát nữa sao có thể bảo vệ chúng tôi hả?"
Bảo vệ? Tôi nhìn về phía Lâm Vỹ Phàm, câu nói này của anh ta nghĩa là sao? Bà cô mời những người này đến không phải để siêu độ cho Bảo Châu à?
"Minh Dương, tối qua ta đã thấy Bảo Châu rồi." Khoé miệng của bà cô run rẩy, sắc mặt hơi tái đi.
Hoá ra tối qua Bảo Châu không chỉ đến tìm tôi, mà còn đi tìm bà cô.
Nhưng bà cô là mẹ ruột của Bảo Châu, cô ấy không thể nào làm hại bà cô được, sao bà ta lại cần nhiều người bảo vệ thế này làm gì?
"Bảo Châu nó, nó trách ta, trách ta và Lâm Vỹ Phàm ở bên nhau, nó nói rồi, tối nay sẽ đưa ta đi, để ta bầu bạn với nó." Bà cô nói đến đây thì bắt đầu khóc nức nở một cách tuyệt vọng.
Lòng tôi chợt lộp bộp vài tiếng, đưa đi? Nghĩa là muốn gi.ết bà cô sao.
"Em đừng sợ, sẽ không có chuyện đó đâu, bao nhiêu pháp sư còn ở đây mà, sẽ không sao đâu." Lâm Vỹ Phàm vừa run tay vừa liên tục an ủi bà cô.
Theo tôi thấy, sắc mặt của anh ta cũng chẳng tốt hơn bà cô là mấy. .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Mặc dù những pháp sư đó đều ngồi trong phòng khách, nhưng vẫn không tạo ra chút cảm giác an toàn nào cho bà cô và Lâm Vỹ Phàm.
"Vù vù vù!"
Một trận gió lạnh thổi qua má, cả người tôi không tự chủ mà rùng mình một cái, ánh mắt lập tức nhìn về phía chiếc quan tài tối đen kia.
"Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch."
Trong quan tài có tiếng vang rất to, giống như có người ở trong đó đang đập vào nắp quan tài.
Những pháp sư kia vẫn còn mơ màng, vừa nghe thấy âm thanh này thì lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên đứng dậy ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn quan tài với vẻ mặt hoảng sợ.
"Xác c.h.ế.t vùng dậy?" "Mắt tam giác" mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt trợn to lên, khó nhọc nói ra bốn chữ này.
"Còn không mau chạy đi." Hai người còn lại không nói thêm câu nào nữa bèn nhặt quần áo trên đất lên, định xông ra ngoài.
"Bang!"
Cửa chính của phòng khách bị đóng lại, đèn trong phòng khách cũng bắt đầu lập loè, không khí trong chớp mắt đã trở nên quỷ dị.
"Trời ơi, nữ quỷ à, chúng tôi không thù không oán với cô, đừng làm hại chúng tôi." Lúc nói ra câu này, giọng của "mắt tam giác" cũng đã nghẹn ngào rồi.
Bà cô căng thẳng quát về phía "mắt tam giác": "Ông, ông, còn không mau niệm chú đi."
"Tôi làm gì biết niệm chú, tôi chỉ doạ người ta mà thôi, với tình hình bây giờ tôi còn khó bảo vệ bản thân tôi nữa." "Mắt tam giác" vừa nói vừa lùi về phía sau.
Ông ta thử vươn tay đẩy cửa chính ra, nhưng cửa không nhúc nhích một chút nào.
"Phựt" một tiếng, dây tơ hồng vốn được buộc trên quan tài đột nhiên bị đứt, nắp quan tài cũng rơi xuống đất, tất cả chúng tôi lập tức lùi sang một bên.
"Rắc rắc rắc."