Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 85




Bảo Châu là một người bướng bỉnh, đã xác định thì sẽ không dễ thay đổi, để Bảo Châu yên ổn, bà cô chỉ có thể để Lâm Vỹ Phàm đồng ý qua lại với Bảo Châu.
Cứ nghĩ thanh niên ở bên nhau một thời gian thì tự nhiên sẽ chán, nhưng Bảo Châu lại càng ngày lún càng sâu, bà cô cũng hết cách, chỉ có thể cho Bảo Châu và Lâm Vỹ Phàm đính hôn.
"Nhưng chuyện đính hôn này là do Bảo Châu lấy cái ch.ết doạ ta, ta không còn cách nào khác, nhưng ta đã bàn bạc điều kiện với Bảo Châu, sau khi nó vào thành phố học đại học rồi quay về mới được kết hôn." Bà cô vừa nói vừa khóc.
Chắc chắn bà ta cho rằng, sau khi Bảo Châu thấy thế gian phồn hoa bên ngoài, tiếp xúc với nhiều người con trai khác thì sẽ tìm được tình yêu đích thực.
Thương thay cho nỗi lòng cha mẹ trên thế gian này, thấy bà cô cứ khóc trước mặt mình, tôi chợt cảm thấy bà ta đúng là một người mẹ đáng thương. . Đọc thêm các chươ𝒏g mới tại ﹛ 𝘛RU𝑀𝘛RU𝓨Ệ N﹒VN ﹜
"Vậy cô và Bảo Châu cãi nhau vì chuyện này sao?" Tôi nhìn bà cô và hỏi.
Bà cô hơi ngẩn người, ánh mắt bắt đầu d.a.o động liên tục.
"Cô, đã đến lúc này rồi, có gì thì cô cứ nói đi." Có thể thấy bà cô vẫn muốn che giấu chuyện gì đó, tôi chỉ đành cố gắng khuyên bảo bà ta, không để bà ta có thời gian do dự nữa.
Bà cô hít một hơi thật sâu, cắn chặt đôi môi đỏ mọng rồi gật đầu với tôi.
"Bảo Châu mang thai rồi." Bà cô nói xong thì bắt đầu nghẹn ngào.
"Hả? Đứa bé đó là của Lâm Vỹ Phàm à?" Tôi thầm nghĩ Lâm Vỹ Phàm cũng quá khốn nạn rồi, không ngờ lại làm giả hoá thật, làm cho Bảo Châu có thai.
Sau khi chuyện này xảy ra, bà cô còn giữ tên cặn bã như Lâm Vỹ Phàm ở lại bên mình, tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Bà cô lắc đầu rất mạnh, nghẹn ngào nói: "Không, đứa bé đó không phải là của Lâm Vỹ Phàm, là..."
Nói đến đây, bà ta lại nghiến răng thật mạnh, cắn chặt lấy miệng mình.
Không phải của Lâm Vỹ Phàm? Vậy thì của ai? Tôi từng gặp quỷ hồn của Bảo Châu, cũng từng nghe Tiểu Liên nói rất nhiều chuyện về Bảo Châu, cô ấy là một người con gái đơn thuần.
Có lẽ cô ấy sẽ không qua lại với nhiều đàn ông cùng lúc, nhưng nếu như vậy thì sao lại mang thai con của người khác?
Tôi nhìn chằm chằm vào bà cô, hy vọng bà ta nói cho tôi biết đáp án, bà cô đau khổ nhắm mắt lại, tay phải run rẩy chỉ về phía tấm ảnh cưới trên đầu giường.
Tôi nhìn người cậu có nụ cười nham hiểm đáng sợ trên ảnh thì cả người run lên, y như sấm sét giữa trời quang.
Là ông ta sao? Một cảm giác nhục nhã không thể diễn tả tràn trề lòng tôi, lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm nhận được khí chất hơi gian thương của ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là cậu tôi, anh trai ruột của mẹ tôi.
Nhưng thật không ngờ, không ngờ ông ta lại có thể làm ra loại chuyện này.
Ban đầu tôi còn định khuyên bà cô thả lỏng và bình tĩnh, nhưng bây giờ chợt ngây người ra không biết làm sao.
"Là lỗi của ta, Bảo Châu đi theo ta chịu bao nhiêu khổ cực, tất cả chuyện này đều do lỗi của ta. Để cảnh sát không nghi ngờ ta, nên ta đã nói sau khi Bảo Châu mất tích thì chưa về nhà lần nào." Bà cô khẽ nức nở, nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt dây.
Bà cô đoán Bảo Châu đã có chuyện rồi, nếu không thị trấn nhỏ thế này, sao có thể tìm không thấy một người đang sống sờ sờ chứ?
Tôi không nói gì hết, cứng đờ ngồi cạnh giường, khớp hàm nghiến thật chặt.
Đi ra từ phòng bà cô, tinh thần tôi đã không còn minh mẫn nữa, nếu chuyện này không có quan hệ gì với bà cô thì tất cả mũi nhọn đều hướng về phía người cậu đang mất tích kia.
Trước đây tôi còn lo lắng cho an nguy của ông ta, bây giờ tôi nghĩ chẳng cần thiết nữa rồi, người khốn khiếp như vậy ch.ết đi thì thế giới này cũng sạch sẽ hơn.
Nhưng đáng thương cho Bảo Châu, cô ấy vẫn còn trẻ, cuộc sống vừa mới bắt đầu.
Bây giờ nghĩ lại, lần đầu thấy Bảo Châu, cô ấy đã bảo tôi đến tìm mẹ của cô ấy và Lâm Vỹ Phàm, nhắn họ đưa cô ấy về nhà chứ không phải là cậu. Tất cả đều do tôi độc đoán, không nghĩ được gì hay ho hết.
"Bẹp!"
Một bàn tay vỗ mạnh một cái lên vai tôi, tôi bị dọa đến mức cả người run lên, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt xấu xa của Tôn Tử.
Thấy cậu ấy tươi cười là biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì, tôi liếc Tôn Tử một cái rồi xuống lầu.
Tôn Tử không biết điều mà đi theo tôi, còn ríu rít hỏi: "Thế nào? Trông cậu mất hồn mất vía thế này, chẳng lẽ lại bị người ta dùng mỹ nhân kế làm cho mê mẩn à?"
"Cậu nói linh tinh gì thế? Ăn nói đứng đắn vào, bà ta là bà cô của tôi đó." Tôi trừng mắt nhìn Tôn Tử.
Tôn Tử sửng sốt: "Nhãi con này làm sao vậy? Không phải cậu đang nghi ngờ..."
"Không phải bà ta." Tôi thở dài một cái, trong đầu cứ rối bời.
Cứ điều tra tiếp như vậy, có thể kết quả điều tra cuối cùng sẽ là điều mà tôi không muốn nhìn thấy nhất, nói không chừng đại nạn không ch.ết, ra khỏi thôn Minh Hà thì cậu tôi sẽ bị cảnh sát đưa đi.
Tôn Tử thấy tôi chắc chắn như vậy thì hỏi rốt cuộc bà cô đã nói gì với tôi.