Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 74




Tôn tử bị điệu cười của tôi làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn tôi thấp giọng hỏi: “Minh Dương cậu, cậu…rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Không phải cậu vì áp lực quá lớn mà phát điên rồi chứ?”
“Cậu mới bị điên, tôi hiện giờ đang rất vui.” Tôi vừa nói vừa tự vỗ n.g.ự.c mình, biểu thị cho cậu ta thấy cơ thể của mình vẫn rất tráng kiện.
“Cậu đó, hôm nay ở bệnh viện dọa tôi sợ ch.ết đi được, tôi cứ tưởng cậu thực sự đã điên mất rồi.” Tôn Tử nói xong cười nhẹ nhõm, thấy tôi khỏe mạnh không vấn đề cậu ấy cũng yên tâm rồi.
Nếu không cậu ta vẫn còn rất lo lắng, sợ rằng tinh thần của tôi thực sự có vấn đề.
Thực ra tôi rất muốn kể hết mọi chuyện cho Tôn Tử nghe, nhưng giờ chưa phải lúc. Đây là nhà của người khác, tai vách mạch rừng, nếu những lời chúng tôi nói bị người thâm hiểm nghe được vậy thì không xong rồi.
Tôi chỉ nói mấy câu đơn giản để Tôn Tử khỏi lo lắng, sớm chuẩn bị tắm rửa còn nghỉ ngơi.
Suốt mấy ngày không tắm rửa cơ thể tôi đã bốc mùi chua, áo quần cũng đều có mùi mồ hôi. Tôi nhờ Tiểu Liên mang cho tôi vài bộ đồ để thay còn mình thì vào nhà tắm cởi áo phông trắng chuẩn bị tắm.
Kết quả vừa mới cởi được áo ra trong nháy mắt tôi thấy trong gương đằng sau lưng mình mọc ra thứ gì đó. Tôi xoay người hướng lưng về phía gương xem, khăn mặt trong tay lập tức rơi xuống đất.
Là một cái miệng, một cái miệng đen sì, nó đã dài ra bằng cả ngón tay rồi, còn nhe cái miệng cười khúc khích với tôi.
“Aaaaaaa!”Tôi hét lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.
Cái thứ ch.ết tiệt này không hề biến mất, còn to ra nữa. Với tình hình hiện tại, nó còn có thể tiếp tục lớn hơn. Gần đây tôi thích ăn thịt sống có lẽ là để cung cấp chất dinh dưỡng nuôi nó.
Nếu tiếp tục ăn uống như vậy nó sẽ lớn nhanh chóng, nhưng còn tôi thì sao?
Có thật sự là tôi sẽ bị nó chiếm lấy cơ thể? Không, tôi nhất định phải làm gì đó. Tôi phải gi.ết nó, ngay lập tức.
“Trừ khi anh ch.ết.”
Tôi vẫn còn đang nghĩ cách làm thế nào gi.ết được con quỷ Diện Ban này thì nó đã lạnh lùng nói ra một câu như vậy. Trừ khi tôi ch.ết?
Đúng rồi, nó ký sinh trên người tôi, nếu tôi ch.ết nó đương nhiên sẽ ch.ết.
Nhưng hiện tại tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, tôi không được ch.ết.
Tôi bắt đầu xả nước vào bồn tắm sau đó vùi toàn bộ phần lưng chìm trong nước, tôi sẽ dìm ch.ết nó.
Khoảng nửa tiếng sau tôi đứng dậy lau người nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười ác quỷ đó.
Đúng vậy, nó vẫn không biến mất, điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới nó.
Đợi làm xong xuôi mọi việc, tôi sẽ tự mình kết thúc, như vậy vừa không bị biến thành quái vật lại có thể ở bên Thanh Thanh. “Mày cứ đợi đi, tao sẽ không để mày đắc ý lâu đâu.” Tôi nhắm mắt thân thể bất lực nằm ra giường, tâm trí hỗn loạn.
“Tí tách tí tách, tong tong tong!”
Tôi mê man thiếp đi một hồi sau đó bị tiếng đồng hồ dưới phòng khách đánh thức. Loại đồng hồ treo tường cổ này có âm thanh rất lớn, tôi dụi mắt mới có mười hai giờ.
“Hu hu hu, hu hu hu.”
Tôi vốn dĩ định nhắm mắt tiếp tục ngủ thì bị một tràng tiếng khóc đập vào tai khiến tôi lập tức phải chau mày.
Đêm hôm ai đang khóc vậy? Âm thanh này hình như phát ra từ phòng bên cạnh. Tôi lật chăn xuống giường đi kiểm tra.
Còn chưa kịp mở cửa tôi đã nghe thấy giọng nói của Lâm Vỹ Phàm: “Cô thông minh lên chút cho tôi, chớ có nhiều lời nói nhảm. Cô nên nhớ trong cái nhà này cô chỉ là người hầu, lo làm tốt việc của mình là được đừng có xía vào chuyện khác.”
“Hu hu hu, tôi...” Đây là giọng của Tiểu Liên.
“Đừng có khóc nữa, cô định đánh thức tất cả mọi người hay sao? Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu còn nhiều lời thì ngày mai cút khỏi đây.” Lâm Vỹ Phàm nói xong thì bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân lên lầu, tôi mới từ từ mở cửa phòng mình, thấy phòng của Tiểu Liên còn chưa đóng cửa thì lập tức qua đó.
Tiểu Liên vốn đang quỳ trên đất khóc nức nở, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn. Phát hiện ra tôi cô ấy lập tức đứng dậy, lau vội giọt nước mắt trên má, gấp gáp hỏi tôi sao muộn vậy còn chưa ngủ có phải cần cô ấy giúp gì không.
“Sao cô lại khóc vậy?” Tôi biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Tôi khom người đỡ Tiểu Liên dậy, cô ấy chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói.
Tôi đóng chốt cửa phòng Tiểu Liên, kiên nhẫn nhìn cô ấy hỏi: “Tiểu Liên, cô đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi làm chủ giúp cô.”
Tiểu Liên nhìn tôi một cái, vẫn lắc đầu như cũ, nói cô ấy vẫn cần công việc này, không được phép nói năng bừa bãi.
“Tiểu Liên, cô ở đây bao lâu rồi? Trước đây tiểu thư Bảo Châu có đối xử tốt với cô không?” Tôi nhìn tiểu Liên.
Cô ấy gật đầu, nói mình ở đây đã ba năm. Bảo Châu đối xử với cô ấy rất tốt, thường hay cho cô ấy đồ ăn vặt, không hề coi cô ấy như người ngoài mà đối đãi, thế nên Bảo Châu mất tích rồi cô ấy cũng rất lo lắng.
“Nếu đã như vậy, tại sao cô không nói ra những điều mà cô đã thấy? Tôi nghĩ cô đang che giấu chuyện gì đó rất quan trọng phải không?" Tôi ôn hòa hỏi han, tránh để Tiểu Liên có cảm giác cô ấy bị ép buộc.
Tiểu Liên cắn môi nghĩ ngợi một hồi lâu, sau cùng vẫn lắc đầu nói cô ấy không thể nói ra được, nếu nói ra công việc này cô ấy không thể giữ được nữa.
“Tiểu Liên, cô nói ra chân tướng sự thật, tôi sẽ không để bọn họ biết là cô nói. Tôi chỉ muốn biết được manh mối quan trọng để có thể tìm ra chân tướng sự việc, lẽ nào cô không lo lắng cho Bảo Châu sao?” Tôi thật lòng khuyên can, Tiểu Liên dường như đã có chút d.a.o động.
Sau cùng cô ấy hít một hơi, nói với tôi thực ra Bảo Châu sau khi đi khỏi nhà hai ngày thì có quay trở về.