"Thôn của chúng ta nhỏ thế này, một đứa trẻ sáu tuổi cũng không đi lạc được, chắc Bảo Châu mà anh nói là thiên kim của nhà phó trưởng trấn nhỉ? Cô ấy gần hai mươi tuổi rồi, sao lại mất tích chứ?" Kim Tiểu Hổ chất vấn Tôn Tử.
Tôn Tử ngơ luôn, nhìn về phía tôi.
Nếu biết Bảo Châu đã xảy ra chuyện gì thì tôi còn tìm Kim Tiểu Hổ làm quái gì? Anh ta là cảnh sát, chuyện sau đó phải do anh ta đi điều tra mới đúng.
Kim Tiểu Hổ nghe xong thì mất kiên nhẫn, bảo chúng tôi lập tức đưa anh ta về thôn, anh ta muốn tìm bố mình.
"Cảnh sát Kim, anh đừng kích động, sau khi giải quyết xong chuyện của Bảo Châu thì chúng ta sẽ về ngay." Tôi nhìn Kim Tiểu Hổ, nói một cách kiên định với anh ta.
Ý tứ của tôi rất rõ ràng, nếu chuyện của Bảo Châu không điều tra rõ ràng, tôi sẽ không đưa họ về nhà họ Minh.
Bởi vì, trong khoảng thời gian chúng tôi rời khỏi đó, có thể cô tôi và Lâm Vỹ Phàm đã chạy trốn rồi, nên tôi nghĩ cho dù cái ch.ết của Bảo Châu không liên quan trực tiếp đến họ, thì cũng có liên quan gián tiếp.
Tóm lại, chắc chắn họ biết nội tình. Kim Tiểu Hổ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng hung tợn nói một câu: "Được! Giỏi lắm!"
Nói xong bèn tức giận rời đi, chúng tôi cũng theo Kim Tiểu Hổ xuống lầu. Trước khi đi, tôi nhìn Lương Uyển Doanh một cái, cô ta đang nói gì đó với Vương Thành.
Vương Thành động viên Lương Uyển Doanh đang hoảng hốt một lúc rồi đuổi theo chúng tôi, tôi lén đánh giá Vương Thành, nhìn anh ta có vẻ rất trung hậu thành thật, có lẽ không phải loại người sẽ nói dối hoặc làm lộ tình tiết vụ án chỉ để bảo vệ bạn gái.
Đoàn người chúng tôi về đến biệt thự, lần này người mở cửa là Tiểu Liên. Tiểu Liên nhìn thấy phía sau còn có hai cảnh sát mặc đồng phục thì hơi hoang mang nhìn chúng tôi.
"Tiểu Liên, đừng sợ, chúng tôi gọi cảnh sát đến để điều tra vụ tiểu thư Bảo Châu mất tích." Tôi tươi cười ôn hoà với Tiểu Liên.
Lúc này Tiểu Liên mới thả lỏng để chúng tôi vào trong, sau đó lại lên lầu mời mợ tôi và Lâm Vỹ Phàm xuống.
Mợ vẫn ăn mặc tao nhã đoan trang như trước, uốn éo dáng người nở nang thướt tha, chầm chậm đi từ trên lầu xuống, trên mặt còn lộ vẻ hằn học khó chịu.
Không đợi chúng tôi mở miệng, bà cô đã nhíu mày hỏi tôi: "Minh Dương, ai cho cậu báo cảnh sát?"
Bà cô này quả nhiên có vấn đề, Bảo Châu là con gái bà ta, con gái quý giá của mình mất tích mà bà ta chỉ dán vài tờ thông báo tìm người, bây giờ tôi mời cảnh sát đến hỗ trợ thì lại không vui.
Xem ra bà ta không hề muốn điều tra tung tích của Bảo Châu.
"Cô à, hôm qua nghe cô nói em Bảo Châu đã mất tích mười mấy ngày rồi, cháu rất lo lắng. Cho nên, trước khi cháu đi, cháu mới mời cảnh sát đến hỗ trợ tìm em ấy." Tôi nói rất chân thành, đương nhiên bà ta không vui, bây giờ đã sắp phát điên rồi. Lâm Vỹ Phàm đi phía sau bà ta, nghe thấy lời tôi nói xong thì liếc tôi một cái, rồi nói ra những câu không khác gì những lời lúc nãy Kim Tiểu Hổ nói.
Anh ta nói thị trấn này nhỏ như lòng bàn tay, Bảo Châu không thể mất tích được, chỉ là do cô ấy không vui nên trốn vào đâu đó để hờn dỗi thôi, đợi một thời gian nữa hết giận rồi thì tự nhiên sẽ về nhà.
Hừ, vị hôn phu này bình tĩnh thật, vị hôn thê mất tích mười mấy ngày rồi mà anh ta còn có thể nói ra những câu hời hợt thờ ơ như thế.
"Mười mấy ngày, không phải là mấy ngày, con gái đi lại một mình ở bên ngoài, ngộ nhỡ gặp phải gì bất trắc thì sao? Hai người có nghĩ đến chuyện đó không?" Tôi quát lớn với Lâm Vỹ Phàm.
Lâm Vỹ Phàm bị tôi quát như vậy cũng không nói được gì nữa, Kim Tiểu Hổ ho khan vài tiếng, bảo Vương Thành làm một bản ghi chép cho cô tôi, nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả của sự việc này.
"Phu nhân à, về sau, những chuyện như thế này cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ tìm được tiểu thư Bảo Châu về." Kim Tiểu Hổ nhìn thấy cô tôi thì cúi đầu khom lưng ngay.
Dù sao bà ta cũng là phu nhân của phó trưởng trấn.
Thêm vào đó, nghe thấy tôi gọi bà ta là cô thì thái độ của anh ta cũng tốt hơn rất nhiều, còn tươi cười vài cái với tôi nữa, đúng là cuộc sống mà.
Cô tôi gật đầu, vừa sụt sịt vừa khóc lóc kể lại tình hình ngày hôm đó.
Nội dung cũng giống y hệt như lúc trước từng nói với chúng tôi, đại khái là hơn mười ngày trước, Bảo Châu cãi nhau với cậu tôi, sau đó giận dỗi chạy ra ngoài.
Họ đã ra ngoài tìm cô ấy rồi, hơn nữa còn dán thông báo tìm người nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bảo Châu đâu.
Cô tôi nói xong thì lau nước mắt nơi khoé mắt, nói: "Cảnh sát Kim, nếu các anh tìm được Bảo Châu thì hãy giúp tôi khuyên nhủ nó, bảo nó mau về nhà đi, người làm mẹ như tôi đang rất lo cho nó."
Cô tôi tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng Tiểu Liên đứng bên cạnh lại nhíu mày, hơi hé miệng như có lời muốn nói, nhưng sau khi bị mợ tôi trừng mắt nhìn thì cúi đầu không nói thêm tiếng nào.
Tôi lập tức chuyển sự chú ý sang Tiểu Liên: "Tiểu Liên, cô có manh mối gì không? Lần cuối cùng cô gặp Bảo Châu là lúc nào?"
Tiểu Liên mím môi tỏ vẻ không biết nên nói từ đâu.
Bà cô quả quyết đánh gãy câu hỏi này: "Tiểu Liên thì biết cái gì? Ngày nào nó cũng ở nhà giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp vệ sinh, lần cuối nhìn thấy Bảo Châu thì cũng là ngày Bảo Châu rời nhà đi."
"Vậy sao?" Tôi vẫn không chuyển tầm mắt mà nhìn về phía Tiểu Liên.
Ánh mắt của Tiểu Liên loé lên, cô gật đầu nói "Phải", nhưng tôi đã không thể tin được lời nói này nữa.