Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 68




Nếu như thực sự là họ hàng thân thích gì đó, vậy có lẽ cũng là họ hàng của tôi nhỉ?
“Minh Dương à.” Có lẽ Tôn Tử cũng nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, dụi con mắt lim dim mơ ngủ đứng ở cửa, tôi lập tức ra ký hiệu bảo cậu ấy im lặng.
Tôn Tử lại càng cau có hơn, tôi dựa vào tường bước đến bên cậu ấy rồi kéo vào phòng nói chuyện.
Tôn Tử ngáp một cái, có chút khó hiểu, hỏi: “Minh Dương à, đêm hôm khuya khoắt, cậu không đi ngủ mà làm gì thế?”
“Tôn Tử, bà cô tôi với Lâm Vỹ Phàm đang ở tầng trên làm chuyện đó đấy.” Tôi nhìn Tôn Tử, chau mày nói.
Tôn Tử vừa nghe xong, cả người lập tức tỉnh táo trở lại, bộ dạng ngái ngủ vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết.
Nhưng chỉ sau vài giây thì Tôn Tử đã tối sầm mặt lại, nói rằng tôi nửa đêm không ngủ chỉ để trêu chọc cậu ấy.
Mọe, người bình thường ai lại lấy chuyện này ra đùa bao giờ. Hơn nữa, tôi có tâm trạng để đùa giỡn ở cái nơi này à? Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Tôn Tử nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi “Thật à?”
Tôi gật đầu, Tôn Tử hỏi tôi phải làm sao đây.
Còn sao được nữa, ngày mai để cho bà cô mang t.h.i t.h.ể của Bảo Châu về, sau đó là xong thôi, chứ còn biết thế nào nữa.
“Vậy cái cô em họ đó của cậu, liệu có phải là bị bà cô kia với Lâm Vỹ Phàm….” Tôn Tử giơ hai ngón tay làm hình con d.a.o rồi đưa lên cổ.
Tôi trực tiếp đẩy tay Tôn Tử ra, cau mày nói: “Làm sao thế được?”
“Gì mà sao mà thế được, có gì là không thể đâu?” Tôn Tử không cho là đúng, hỏi ngược lại tôi.
Tôi bị hỏi đến câm nín, cũng đúng nhỉ, có gì là không thể đâu? Sau khi đến đây, tôi cảm thấy mọi thứ rối tung hết cả lên. Một người theo thuyết vô thần như tôi còn gặp phải ma quỷ thì còn có gì là không thể nữa đâu.
Thế nhưng, không phải con cái là miếng thịt rơi ra của cha mẹ sao? Tại sao một người mẹ lại có thể nhẫn tâm gi.ết c.h.ế.t con mình. Mặc dù từ nhỏ tôi đã không có mẹ, nhưng tôi tin rằng, nếu mẹ tôi vẫn còn thì nhất định sẽ rất yêu thương tôi.
“Cậu xem đấy, em họ cậu có tám phần là đã c.h.ế.t rồi, hơn nữa cái c.h.ế.t của cô ấy, nhất định có liên quan đến bà cô của cậu.” Tôn Tử nói một cách rất kiên định.
Mà cậu ấy cũng đoán đúng rồi, Bảo Châu quả thực là không còn nữa, hồn ma tôi nhìn thấy ở bệnh viện không phải là của Bảo Châu sao? Thế nhưng, điều này cũng không thể chứng minh hung thủ là bà cô, nếu như thực sự là bà ta gi.ết Bảo Châu, vậy thì khi nhắc đến mẹ mình, làm sao vẻ mặt Bảo Châu có thể bình tĩnh như bình thường được chứ. “Thôi, đừng nghĩ nữa, mấy chuyện không đâu này thì quan tâm làm gì. Ngày mai chúng ta về thôn đi, cậu để Phỉ Phỉ ở lại một mình, tôi lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì lắm.” Xem ra Tôn Tử thật sự quan tâm đến Phỉ Phỉ.
Nhưng với tôi mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện không đâu, Bảo Châu là em họ của tôi, tôi tìm được em ấy cũng coi như là duyên phận nhỉ.
“Không được, phải báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra.” Tôi nhìn Tôn Tử, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tôn Tử nghe xong thì lắc đầu, nói: “Minh Dương, cậu vẫn chưa nhìn ra à? Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Chỗ chúng ta xảy ra án mạng, tôi đi tìm cảnh sát, bọn họ nói phải đợi một tuần mới bắt đầu làm việc. Em họ cậu cũng thành niên rồi nhỉ, kiểu sống không thấy người c.h.ế.t không thấy x.ác thì cùng lắm là cảnh sát lập án để đó thôi, chứ còn sao được nữa?”
Lời của Tôn Tử tuy thô nhưng lại rất hợp lý. Cậu ấy nói không sai, có điều tôi biết t.h.i t.h.ể của Bảo Châu đang ở đâu, có lẽ có thể tìm thấy manh mối nào đó từ t.h.i t.h.ể của em ấy.
Đợi đến khi trời sáng là có thể đi báo cảnh sát, đêm nay tuyệt đối không được rời khỏi biệt thự, cơ thể tôi bây giờ có lẽ cần phải bồi bổ đàng hoàng một chút.
Tôn Tử ngáp một cái: “Chuyện của ngày mai thì để ngày mai nói đi, đi ngủ trước đã, sắc mặt của cậu trông không tốt chút nào cả.”
Cũng đúng thôi, tôi gần như đã để bụng đói cả ngày nay rồi.
Tôi yếu ớt nằm trên giường, Tôn Tử nhắm mắt lại, trong phòng dần dần vang lên tiếng ngáy, tôi mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đại Ngốc vội vàng trở về bón phân trồng rau, thế nên ăn sáng xong liền rời đi. Khi tôi và Tôn Tử thức dậy thì trời cũng đã trưa, bà cô còn đặc biệt để Tiểu Liên đến gọi chúng tôi.
Tiểu Liên mặc dù không phải quá xinh nhưng trông cũng thanh tú, trông rất giống em gái nhà hàng xóm.
Tôi và Tôn Tử cùng cô ấy xuống tầng, vừa xuống nhà ăn thì đã nhìn thấy một bàn đồ ăn trưa thịnh soạn, chỉ nhìn một cái thôi mà bụng tôi đã cồn cào hết cả lên.
Xem ra cũng giống như hôm qua vậy, mặc dù tôi đã đói đến n.g.ự.c lép vào lưng rồi, nhưng vẫn nuốt không trôi bất cứ thứ gì.
Tôi bất lực cúi đầu, lúc này Tiểu Liên bưng một miếng bít tết đến, miếng bít tết có một mùi đặc biệt hấp dẫn, vậy mà lại khiến tôi có hứng ăn trở lại rồi.
Lâm Vỹ Phàm cắt miếng bít tết, bên trong miếng thịt vẫn còn rỉ ra một chút m.áu tươi, chắc là chỉ chín tầm 3/4. Mà khi tôi ngửi thấy mùi m.áu tanh ấy, trong lòng lại nảy lên cảm giác kích động không tả nổi.
Giống như cảm giác của chó ngửi thấy mùi xương vậy, chỉ trách không thể vồ lên ngay lập tức.
Tôi nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Vỹ Phàm. Anh ta bị tôi nhìn đến mức không chịu được, liền đẩy đĩa bít tết trước mặt lên, nói: “Muốn ăn? Vậy thì cho anh ăn đấy.”
Nếu là trước đây thì tôi tuyệt đối sẽ không ăn đồ của người khác, nhưng lần này tôi còn vội đến mức không kịp dùng cả d.a.o dĩa, cứ thế dùng tay, cảm giác trông không khác gì ăn mày.