“Tôi muốn anh giúp tôi đưa t.h.i t.h.ể đi, hoặc có thể liên hệ mẹ tôi và Vỹ Phàm tới mang t.h.i t.h.ể tôi đi.” Cô gái đáng thương khắc khoải cầu xin mà nhìn tôi.
Thực ra thì tôi không sợ gì, chỉ sợ nhìn cô gái trước mặt ủy khuất rơi nước mắt khiến tâm trí tôi rối loạn.
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu, tôi giúp cô tìm người nhà cô tới đây là được chứ gì.” Tôi thấp giọng an ủi cô ta.
Cô ta thấy tôi đồng ý lập tức đang ủ rũ liền trở nên vui vẻ, nói cho tôi địa chỉ: “Tôi tên Đỗ Bảo Châu. Ba tôi là phó trưởng trấn này. Anh cứ ra ngoài đường hỏi người đi đường là biết nhà tôi ở đâu.”
Tôi ừ một tiếng rồi gọi Tôn Tử vào. Tôn Tử đẩy cửa vào hỏi: “Sao thế, tỉnh lại nhanh vậy?”
“Tôn Tử, tôi muốn xuất viện đi làm chút chuyện, cậu đỡ tôi đi.” Tôi cố gắng ngồi dậy, khó khăn xỏ chân vào giày.
Tôn Tử vừa nghe tôi muốn xuất viện liền chạy tới ấn tôi xuống: “Minh Dương, cậu điên rồi phải không, bây giờ cậu đã suy nhược tới mức này rồi còn muốn chạy ra ngoài? Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nằm ở đây đi.”
Tôn Tử đè tôi xuống, tôi đẩy tay cậu ta ra, nói tôi nhất định phải ra ngoài giải quyết một việc gấp.
“Việc gì tôi thay cậu đi làm.” Tôn Tử lo cho sức khỏe của tôi, tiếp tục khuyên ngăn.
Việc này tôi đã nhận lời người ta, tôi phải giúp người ta làm xong mới được, thế nên tôi vẫn kiên quyết muốn xuất viện. Tôn Tử không khuyên được tôi đành đồng ý.
Do không có xe về nên Đại Ngốc cũng đành đi theo chúng tôi. Vừa nghe tới gia đình phó trưởng trấn mọi người đều có chút sửng sốt sau đó nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét rồi mới chịu chỉ đường.
Chúng tôi đi khá lâu mới tới trước một căn biệt thự nhỏ. Căn biệt thự này có thể xem là hoành tráng nhất trấn, tuy có hơi cũ nhưng vẫn rất phong cách và đặc biệt.
Tôn Tử quay qua tôi hỏi: “Minh Dương, đây là nhà ai?”
“Cậu nhấn chuông cửa là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì?” Tôi uể oải nói.
Tôn Tử để Đại Ngốc ấn chuông, không lâu sau đã có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra. Người mở cửa là một người đàn ông trạc tuổi như chúng tôi.
Anh ta cau mày đánh giá chúng tôi, có chút không nhẫn nại nói: “Các người là ai?”
“À, chúng tôi tới tìm phó trưởng trấn, ông ấy có nhà không?” Mặc dù trong người tôi rất khó chịu, không muốn nói năng gì nhưng vẫn phải gia tăng tốc độ vì người đàn ông trước mắt dường như rất muốn đóng cửa lại. Anh ta chau mày cảnh giác nhìn chúng tôi: “Các anh tìm phó trưởng trấn có việc gì không, ông ấy không có nhà, các anh vài ngày nữa quay lại đi.”
Nói xong anh ta định đóng cửa lại, tôi lập tức bổ sung: “Vậy phu nhân có nhà không? Tôi là bạn của tiểu thư Bảo Châu nhà này.”
Hành động anh ta có hơi kỳ quái, hơn nữa còn rất nóng vội muốn đóng cửa lại. Tôi nháy mắt với Đại Ngốc, lần này Đại Ngốc không làm tôi thất vọng, đã nhanh chóng giơ tay chặn cánh cửa sắt đang đóng lại.
Người đàn ông bắt đầu trở nên hoang mang. “Anh làm gì vậy hả? Chúng tôi là bạn của tiểu thư Bảo Châu, phu nhân không có nhà lẽ nào không thể vào nhà uống cốc nước sao?” Tôn Tử nói.
“Cái này?”Người đàn ông không vừa ý nhìn chằm chằm chúng tôi.
“Vỹ Phàm, là ai vậy?” Tiếng một người phụ nữ từ trong biệt thự truyền ra. Người đàn ông cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay, xoay người nói với người phụ nữ bên trong: “Bọn họ nói là bạn của Bảo Châu.”
“Bạn của Bảo Châu sao? Vậy thì cho họ vào đi.” Người phụ nữ sẵn sàng để chúng tôi vào. Tôn Tử trừng mắt nhìn người đàn ông một cái rồi cõng tôi vào, Đại Ngốc cũng theo sau.
Người đàn ông dẫn chúng tôi đi vào phòng khách, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt với mái tóc uốn xoăn dài thanh lịch xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cô ta ước chừng khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng do khí chất nho nhã nên trông khá trẻ trung và vẫn có nét quyến rũ.
Cô ta thấy chúng tôi bước vào, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Các cậu là bạn của Bảo Châu? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp qua nhỉ?”
Tôi nghĩ người phụ nữ này nhất định là mẹ của Bảo Châu rồi. Tôi nói Tôn tử thả tôi xuống. Đỗ phu nhân mời chúng tôi ngồi xuống sô pha, còn đặc biệt dặn dò người làm đi chuẩn bị trà nước.
“À, tôi với Bảo Châu vừa mới quen biết không lâu, cô ấy…” Nói tới đây tôi bỗng không biết nên nói gì tiếp. Lẽ nào tôi nói với người đàn bà này là con gái cô c.h.ế.t rồi, muốn tìm cô đi nhận t.h.i t.h.ể?
Người bình thường nghe những lời này, nhất định cho rằng chúng tôi là một đám người điên.
Nghĩ đến đây, tôi có chút áy náy không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mà đưa mắt nhìn xung quanh.Chính giữa phòng khách có treo một bức tranh cả gia đình, trên đó có người phụ nữ trước mặt, có cả Đỗ Bảo Châu mà tôi nhìn thấy ở bệnh viện, ngoài ra còn có ông cậu mà tôi đã gặp trên núi – Đỗ Hữu Phúc.
“Cậu?” Cả người tôi bỗng ngẩn ra, còn có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tôi ma xui quỷ khiến đã tới nhà của cậu mình rồi?
Vậy Đỗ Bảo Châu mà tôi nhìn thấy ở bệnh viện là em họ tôi sao? Còn người phụ nữ trước mắt này là cô tôi?
“Con nghĩ họ đang lừa chúng ta, cái gì mà bạn của Bảo Châu chứ, nhất định là do họ thấy được thông báo tìm người của chúng ta nên tới lừa ăn lừa uống.” Người đàn ông mở cửa lúc nãy đang hằn học trừng mắt nhìn chúng tôi, dường như khẳng định chắc nịch chúng tôi lừa đảo.
“Chúng tôi không nói dối, cô à cháu là Minh Dương, là con trai của Minh Cẩm Vinh.” Tôi nhìn bà cô nói ra tên của cha mình.