Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 57




Tôi nhẹ nhàng lau miệng rồi gật đầu, Đại Ngốc ngồi bên cạnh đã bắt đầu ăn. Một miếng thịt đỏ au bị nhai nát trong miệng Đại Ngốc, tôi nghe thấy tiếng "rộp rộp rộp" thì dạ dày bắt đầu cồn cào.
Lưu Mị Nhi tự tay gắp cho tôi một miếng thịt chưng bã rượu trong suốt, trên miếng thịt đó còn đầy dầu mỡ.
"Nào, ăn đi, đây là món sở trường của tôi, cậu không ăn là thiệt đó." Lưu Mị Nhi cười mỉm rồi nhìn tôi.
Trời đất, đùa với tôi à? Bảo tôi ăn cái này thế nào đây? Tôi nắm chặt lấy góc bàn, axit pantothenic đã trào lên cổ họng.
"Không thích sao? Cũng đúng, cậu là người đến từ thành phố, có đồ ngon nào mà chưa từng thử đâu? Thôi cũng được." Lưu Mị Nhi không vui cho lắm, ngữ điệu cũng tệ hơn rất nhiều.
Tôi vừa nghiến răng vừa dậm chân cho thẳng miếng thịt kia vào miệng mình, không dám cắn mà nuốt chửng nó luôn, tôi có thể cảm nhận được mùi vị kỳ lạ lan ra khoang miệng mình.
Cảm giác ngây ngấy này khiến tôi không thể mở miệng nói chuyện, bởi vì nếu mở miệng ra, tôi sẽ nôn mất.
Nhưng Lưu Mị Nhi lại nhìn tôi với vẻ mặt chờ mong, tôi chỉ có thể gượng cười, cầm chén rượu ở bên cạnh lên, không nói câu nào bèn uống vài ngụm, trong lòng chỉ nghĩ muốn xoá tan cái mùi vị đó ngay.
"Thế nào?" Lưu Mị Nhi hỏi.
Tôi làm trái lòng mình, giơ ngón tay cái lên, nói với Lưu Mị Nhi: "Bà chủ quán, tôi chưa bao giờ được ăn món thịt ngon thế này, kèm với rượu này thì thật sự nhức cái nách."
"Ha ha ha, cậu khéo nói quá, nếu thích thì ăn nhiều vào, những món này ấy à, ở ngoài có tiền cũng chẳng mua được đâu." Lưu Mị Nhi nói xong bèn dập t.h.u.ố.c lá đi, ôm lấy mái tóc xinh đẹp của mình rồi nói hơi mệt phải về phòng nghỉ.
Đến đầu cầu thang, cô ta lại quay đầu dặn dò tôi: "Nhớ nhé, các cậu ở phòng đầu tiên trên lầu, đừng đi linh tinh."
"Ừ ừ." Tôi nói đồng ý với cái miệng đầy thức ăn. Khi thấy Lưu Mị Nhi đi lên lầu, tôi bèn nghĩ lát nữa là có thể hành động.
Nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện Đại Ngốc đã nốc hai ly rượu to đùng rồi, đôi mắt thì mơ màng, trời ạ, anh ta nghĩ mình đến đây dự tiệc à?
Không được, tôi đẩy Đại Ngốc một cái: "Đừng uống nữa."
Đại Ngốc bĩu môi nhìn tôi: "Sao lại không uống nữa? Minh Dương à, chúng ta uống thêm vài ly nữa đi, đây là rượu ngon đó, thật sự rất là ngon." Đại Ngốc uống như c.h.ế.t khát, tôi không thể nào cản được anh ta, còn Lưu Mị Nhi đã lên lầu hơn nửa tiếng mà vẫn không có tiếng động nào, tôi nghĩ đã đến lúc hành động rồi.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, đầu tiên là ra đầu cầu thang nghe ngóng âm thanh trên lầu, không hề có động tĩnh gì nên tôi bèn dìu Đại Ngốc lên lầu.
Lúc nãy tôi quên không nhìn xem người phụ nữ đó ở căn phòng nào, nhưng cũng không phải chuyện khó khăn gì, lầu hai chỉ có bốn phòng, nếu tôi cẩn thận tìm tòi thì sẽ tìm được nhanh thôi.
Tôi kéo Đại Ngốc lên giường rồi ra ngoài một mình. Tôi rón rén đến căn phòng cách vách, nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì phát hiện hình như nơi này là một phòng kho nhỏ, bên trong chất đủ các loại đồ.
Vì vậy, tôi lại mở cửa căn phòng phía đối diện, trong này có một ít quần áo và đồ đạc cổ xưa, tất cả đều là quần áo của phụ nữ trung niên. Lưu Mị Nhi xinh đẹp như vậy, không ngờ lại thích những đồ cổ lỗ sĩ như vậy.
Tôi đóng cửa lại, định xoay người thì bỗng nhiên có một bàn tay khoác lên vai tôi, tim tôi rớt bịch một cái: Toi rồi, bị tóm rồi.
"Tách!" Người phía sau đánh tách một cái, tôi quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Đại Ngốc, anh ta vẫn hơi mơ màng, may mà tôi phản ứng nhanh, lập tức kéo Đại Ngốc về phòng, nhỏ giọng bảo anh ta đừng lên tiếng.
Đại Ngốc mơ màng nhìn tôi: "Minh Dương à, rốt cuộc cậu muốn làm gì thế? Chúng ta không thể qua đêm ở đây được, người trong thôn sẽ dèm pha đó."
Đại Ngốc vẫn còn nghĩ đến những chuyện này cơ à, tôi che miệng của anh ta lại: "Anh cứ lo ngủ đi, tôi muốn ra ngoài một lúc, đừng đi theo tôi."
Bình thường, tên Đại Ngốc này đã ngây ngô lắm rồi, làm gì cũng chậm hơn nửa nhịp, bây giờ lại uống say, nếu đi tìm Kiến Nam cùng tôi thì chỉ vướng chân vướng tay.
Nói không chừng đến lúc đó chưa tìm được gì thì đã bị Lưu Mị Nhi phát hiện ra, thế là kiếm củi ba năm đốt một giờ, phí công tôi ăn miếng thịt ghê tởm kia.
Đại Ngốc hiểu cái được cái không nhưng vẫn gật đầu với tôi. Tôi cúi thấp người xuống tiếp tục tìm, cuối cùng phát hiện ra Lưu Mị Nhi đang ở căn phòng trong cùng, hình như đã ngủ rồi.
Tôi cố ý gõ nhẹ cửa vài cái, cô ta cũng không hề phản ứng gì.
Đây là cơ hội tốt nhất rồi, lúc này không hành động thì còn đợi bao giờ nữa? Tôi cẩn thận đóng cửa lại rồi lập tức chạy nhanh xuống lầu, thầm nghĩ chắc chắn Lưu Mị Nhi giấu người dưới lầu.
Không phải căn nhà ở vùng nông thôn nào cũng có hầm ngầm hay tầng hầm gì đó sao? Tôi đi qua đi lại một vòng dưới lầu, ngoài hoa cỏ ra thì chỗ này chẳng còn gì đặc biệt nữa.
Tôi nhíu mày ngồi trên sofa, thầm nghĩ, thật vô lý, lẽ nào tôi lại đoán sai sao? Lẽ nào chuyện này không liên quan đến Lưu Mị Nhi?