Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 457




Đỗ Hữu Phúc cười khẽ, cái đầu mập mạp lắc qua lắc lại, từng miếng da thịt trên mặt run lên, rất là ghê tởm: “Cậu đó, cậu nhận tiền của tôi, cũng xem như là đồng lõa với tôi, muốn nói ra sự thật? Cậu có nghĩ đến tương lai của mình chưa?"
Xem ra Đỗ Hữu Phúc rất giỏi việc nắm bắt những điểm yếu trong lòng người khác, không ai muốn vào tù, ánh mắt kiên định của Phạm Tiến dần trở nên hoang mang bất định, anh ta đang sợ hãi.
Có lẽ anh ta có tình cảm với Lương Uyển Doanh, nhưng dưới sự đe dọa như vậy, cái gọi là tình cảm đó đã trở nên lung lay, cuối cùng anh ta cũng sẽ thỏa hiệp thôi?
Đôi mắt tôi mờ đi, Đỗ Hữu Phúc nhìn sự thay đổi trong mắt Phạm Tiến, ông ta liền nở nụ cười tươi.
"Tôi đã sống nửa đời người rồi, hạng người nào mà chưa gặp qua, từng người các người đừng có mơ có thể leo lên đầu tôi." Ông ta nói xong liền lắc đầu đi lên cầu thang, tôi cũng tranh thủ trèo nhanh từ tầng một lên tầng ba theo đường ống nước.
Tôi biết phòng của Đỗ Hữu Phúc ở đâu, Lương Uyển Doanh hiện đang bị nhốt ở đó, chờ đợi cô ta là một kết cục có thể tưởng tượng được.
"Rầm" một tiếng, chân tôi vừa đặt xuống ban công thì nghe thấy một tiếng động lớn, hình như có ai đó vừa đạp cửa xông vào phòng.
Tôi nheo mắt nhìn vào phòng, thấy Lương Uyển Doanh và Đỗ Hữu Phúc đang đứng đối mặt nhau, Lương Uyển Doanh vốn dĩ để một chiếc ghế chặn ở cửa.
Nhưng mà, đã bị Đỗ Hữu Phúc một đạp đá văng, bụng Lương Uyển Doanh so trước kia đã lớn hơn, Đỗ Hữu Phúc lộ ra nụ cười tham lam, ánh mắt dán chặt vào bụng Lương Uyển Doanh, trong tay còn có một khẩu s.ú.n.g lục.
"Cô Lương, cô không cần phải căng thẳng như vậy." Đỗ Hữu Phúc chĩa s.ú.n.g vào cái bụng hơi phình ra của Lương Uyển Doanh.
Chiếc ghế gỗ mà Lương Uyển Doanh giơ cao đang run rẩy trong tay cô ta.
Cô ta chỉ là một người phụ nữ, hiện tại cô ta không còn ai để nương tựa, tôi nghĩ đứa trẻ trong bụng cô ta là động lực duy nhất để cô ta sống, nếu đứa trẻ không còn, chắc Lương Uyển Doanh sẽ không sống nổi nữa.
“Bỏ xuống.” Đỗ Hữu Phúc thấp giọng nói.
Lương Uyển Doanh do dự, đôi mắt cô ta dán chặt vào khẩu s.ú.n.g trong tay Đỗ Hữu Phúc.
“Tôi bảo cô bỏ nó xuống.” Đỗ Hữu Phúc nói và lên nòng khẩu s.ú.n.g lục.
Lương Uyển Doanh và Đỗ Hữu Phúc giằng co hơn một phút, nhưng cuối cùng Đỗ Hữu Phúc đã thắng, vì đứa con trong bụng, Lương Uyển Doanh cuối cùng cũng đặt ghế xuống.
Đặt xuống cũng như một sự thỏa hiệp.
Đỗ Hữu Phúc đặt khẩu s.ú.n.g lục xuống bàn, không nói một lời nào lao về phía Lương Uyển Doanh, ôm chặt lấy Lương Uyển Doanh đang mang thai vào lòng.
Đôi môi dày bóng nhờn đó không ngừng di chuyển về phía gò má nhợt nhạt của Lương Uyển Doanh, tôi vừa định xông vào cứu Lương Uyển Doanh, nhưng dường như không còn cần thiết nữa.
Bởi vì Phạm Tiến đã xuất hiện phía sau Đỗ Hữu Phúc, anh ta nghiến răng chụp lấy khẩu s.ú.n.g lục trên bàn, chỉ nghe thấy một tiếng "đoàng", viên đạn b.ắ.n xuyên qua tấm kính. Đúng vậy, Phạm Tiến đã b.ắ.n trượt, hay nói cách khác, để không làm Lương Uyển Doanh bị thương, Phạm Tiến đã cố tình b.ắ.n trượt.
Đỗ Hữu Phúc tức giận quay đầu lại, bàn tay mập mạp vẫn không rời khỏi lồng n.g.ự.c của Lương Uyển Doanh, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Tiến: "Phạm Tiến, cậu mất trí rồi à? Dám chĩa s.ú.n.g vào tôi?"
"Đỗ Hữu Phúc, tôi nghĩ bây giờ ông mới là người mất trí, tôi quyết định không cần những khoản tiền đó nữa, và bây giờ ông phải ch.ết." Sau khi Phạm Tiến nói xong, anh ta nháy mắt với Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh thông minh lanh lợi như vậy, làm sao cô ta có thể không hiểu ý của Phạm Tiến? Cô ta lập tức đẩy Đỗ Hữu Phúc sang một bên, "bằng bằng bằng" ba tiếng s.ú.n.g liên tiếp, Đỗ Hữu Phúc ngã xuống đất.
Khuôn mặt của Lương Uyển Doanh tái nhợt vì sợ hãi, cô ta ch.ết lặng đứng im tại chỗ.
Phạm Tiến dựa vào khung cửa như cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, anh ta nhìn Lương Uyển Doanh và nói: "Uyển Doanh, em mau đi đi."
“Không, chúng ta cùng đi.” Lương Uyển Doanh đỡ Phạm Tiến, họ loạng choạng đi xuống tầng dưới, hoảng loạn chạy trốn.
Còn tôi chậm rãi đi về phía Đỗ Hữu Phúc, ông ta vẫn chưa ch.ết, ông ta vẫn đang mở mắt, khó khăn di chuyển cơ thể, một tay duỗi thẳng, chuẩn bị nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.
"Bộp" một tiếng, tôi đá văng điện thoại sang một bên.
Đỗ Hữu Phúc ngẩng đầu lên và kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, không tin vào những gì nhìn thấy.
“Yêu, yêu, yêu quái?” Đỗ Hữu Phúc lắp bắp kêu lên.
"Yêu quái? Yêu quái thực sự phải là ông mới đúng! Không, tâm thần biến thái như ông, yêu quái cũng không xứng đáng để làm." Tôi quỳ xuống và nhìn chằm chằm vào Đỗ Hữu Phúc.
Nhìn bộ dang của ông ta, thật hả dạ, Đỗ Hữu Phúc nhìn khẩu hình miệng của tôi đoán những gì tôi nói.
Ông ta run rẩy chỉ vào tôi: "Cậu, cậu, là Minh Dương?"
"Thì ra ông vẫn còn nhớ đến tôi? Thật là “vinh hạnh”." Tôi nhếch khóe miệng, nhìn Đỗ Hữu Phúc cười nói.
Đỗ Hữu Phúc khẩn trương nuốt nước miếng, trên mặt tràn đầy sợ hãi: "Minh Dương, Minh Dương, cậu là cậu của con, con, con mau cứu cậu."
"Cậu? Haha, nghe hay nhỉ, ông đối xử với mẹ tôi thế nào?" Giọng tôi đột nhiên chùng xuống, mặt ông ta tái xanh vì sợ hãi.
Đỗ Hữu Phúc vẫn mặt dày, tỏ ra không chút hối hận: "Minh Dương, cậu đã chăm sóc mẹ con mười mấy năm? Hơn nữa, tài sản của Minh Gia vẫn luôn do cậu quản lý cho con, chẳng lẽ con không niệm chút ân tình nào sao?"
“Đủ rồi!” Đỗ Hữu Phúc còn chưa nói xong, tôi đã trực tiếp cắt ngang lời ông ta.
"Gì mà chăm sóc mẹ tôi? Ông xem bà ấy như người điên nhốt trên gác, để bà ấy sống cuộc sống thoi thóp như sắp ch.ết? Đây là sự yêu thương của ông sao? Đây là tra tấn, đừng tưởng rằng tôi không biết, ba tôi ch.ết là do một tay ông hại, đến nước này rồi ông vẫn không biết hối cải sao?" Vốn dĩ tôi không muốn động vào con heo mập này, sợ làm bẩn tay mình.