Liễu Trường Minh liếc nhìn trái tim đã chuyển từ đỏ sang đen của mình, sau đó khó khăn lăn người, từng chút một hướng về phía da thịt của Thanh Thanh trên mặt đất.
Không biết vì sao nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy chua xót khó tả, là hận sao? Tôi nghĩ là đồng cảm thì hơn.
Hơn trăm năm qua, Liễu Trường Minh mới là người thực sự bảo vệ Thanh Thanh, một người rõ ràng biết đối phương không yêu mình nhưng lại vẫn hết mình bảo vệ, tôi thực sự hận không nổi.
Liễu Trường Minh bò đến bên cạnh khối thịt thối, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ thỏa mãn, tựa đầu vào khối thịt, dịu dàng nói: “Thanh Thanh, từ nay về sau, vĩnh viễn chỉ có hai chúng ta ở bên nhau, không còn bất kỳ ai có thể cướp nàng khỏi tay ta nữa."
Hắn ch.ết, ôm khối thịt hóa thành một làn khói xanh, không để lại dấu vết, cứ như vậy biến mất.
Tôi nghĩ Liễu Trường Minh đến cuối cùng cũng không muốn thừa nhận, thứ mà hắn đang nắm giữ không phải là Thanh Thanh.
Trong động trở nên cực lạnh, thân thể tôi mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất
Mọi chuyện kết thúc, khuôn mặt tôi áp vào nền đất lạnh lẽo.
Khi mắt tôi sắp nhắm lại, tôi thoáng thấy th.i th.ể Hạ Đông Hải đã từng bị Liễu Trường Minh giẫm lên nằm trên mặt đất, cả người tôi run lên, dùng hết sức đứng dậy.
Không thể cứ để cậu ấy nằm đây được, tôi phải chôn cất cậu ấy.
Tôi loạng choạng đi đến bên cạnh Hạ Đông Hải, hốc mắt bắt đầu ươn ướt, từng giọt nước mắt rơi xuống cái đầu khô quắt.
“Cậu đúng là ngốc mà, đã nói cậu đừng có đến rồi, sao cứ cố chấp…..?” Nói đến đây, tôi nghẹn ngào không nói được lời nào, chỉ cẩn thận ôm th.i th.ể cậu ấy vào lòng.
Đây là nơi dưỡng thi, nếu tôi không chôn cất tử tế, th.i th.ể của họ rất có thể sẽ bị thi quỷ ăn thịt.
Những người tôi đang nói đến đương nhiên bao gồm Liễu Trường Minh.
Người ch.ết rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, nói hắn ta sai, vậy thì tôi có khác gì? Mặc dù th.i th.ể của Liễu Trường Minh và Phạm Tú Tú đã biến mất, nhưng Liễu Trường Minh vẫn để lại một chiếc quạt gấp.
Bức tranh trên chiếc quạt đó là một cô gái mặc đồ xanh, quay đầu lại mỉm cười, rõ ràng cô gái này là Thanh Thanh, nhìn bức tranh này, trong lòng tôi có chút buồn. Nhặt chiếc quạt xếp lên, tôi cẩn thận cõng xác Hạ Đông Hải trên lưng, từ cửa động đi ra ngoài.
Ở lối đi bên ngoài hang, xác những con cáo nằm la liệt, lòng tôi thắt lại, vì đầu sư phụ cách đây không còn xa.
Thực ra, nói đúng ra thì phải là đầu của Đại Ngốc, chỉ là khoảng thời gian thân thiết ấy, từ đáy lòng tôi đã coi anh ta là sư phụ của mình rồi.
Tôi bỏ cái đầu không còn cử động vào trong túi vải của Hạ Đông Hải, cùng nhau đi về phía trước.
Chỉ còn lại mình tôi trong hang dài tối tăm này, trong lòng tôi cảm thấy cô đơn vô cùng, nếu biết trước kết cục sẽ như thế này, vậy mọi chuyện lẽ ra đã không nên bắt đầu.
"Tách tách."
Khi đến gần quan tài Thanh Huyền, tôi như cảm thấy có tiếng lửa đang không ngừng tràn vào động.
Ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh, càng cháy càng lớn, tôi đặt Hạ Đông Hải xuống, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa ra vào, chỉ thấy khói dày đặc cuồn cuộn tràn vào.
Chuyện này là sao?
Tôi nhíu mày, bắt đầu ho nhẹ, định ra ngoài nhìn một chút, nhưng lại nghĩ đến một cách thoát khỏi ảo giác khác.
Lối ra đó thực ra là ở "căn phòng băng", nơi tôi vừa mới chiến đấu với Liễu Trường Minh, bức tường của "phòng băng" có thể bị xuyên thủng, khi chiến đấu với Liễu Trường Minh, chất lỏng của hắn đã nhiều lần b.ắ.n ra khỏi bức tường.
Tôi cõng Hạ Đông Hải trên vai trở về, phủ kín băng lên người Hạ Đông Hải, sợ rằng trước khi chôn cất thì th.i th.ể cậu ấy sẽ bị thối rữa mất.
Lo chuyện của Hạ Đông Hải yên ổn xong, lúc này tôi mới nhắm mắt, nghiến răng lao về phía bức tường, và đương nhiên, thứ chờ đợi tôi không phải là đau đớn mà là một luồng không khí trong lành.
Tôi đi thẳng đến bên ngoài bức tường, đây là trước tấm bia đá trước nơi dưỡng thi, tôi nhìn thấy một đám đông người đang đứng trong nơi dưỡng thi.
Đây lẽ nào là gia quyến của ai đó, đến để an táng người ch.ết sao?
Thế nhưng an táng thì an táng, họ đang làm gì đây?
Dù đứng từ xa nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ, những người đó đang đào quan tài, hơn nữa còn đi lấy củi về đốt.