Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 452




Dù rất miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn đồng ý, vì để Thanh Thanh và đứa bé có được danh phận, ngày tôi đi, Thanh Thanh bị cảm lạnh không thể đến tiễn tôi, trong lòng tôi luôn nhớ mong cô ấy, nhưng tôi vẫn đi Bắc Kinh.
Chuyến đi này kéo dài hơn một năm, tôi hoàn thành việc học trước thời hạn, khi trở về thị trấn thì biết tin Thanh Thanh qua đời, cho đến khi ch.ết cô ấy vẫn không được bước vào từ đường của Minh Gia.
Thanh Thanh ch.ết một cách khó hiểu, tôi vốn định hỏi Liễu Trường Minh để tìm hiểu tình hình, dù sao cậu ta và Thanh Thanh cũng thân thiết hơn.
Kết quả, khi tôi đến nhà họ Liễu, phát hiện ra Liễu Trường Minh đã biến mất trước một ngày khi Thanh Thanh ch.ết, sống không thấy người ch.ết không thấy x.ác.
Tôi hỏi tất cả mọi người đều chỉ rằng là do Ôn Bội Như làm.
Khi đó, tôi quẫn trí, bắt đầu uống rượu và thần trí không tỉnh táo, tôi chưa tìm hiểu kỹ mọi chuyện đã ra lệnh gi.ết ch.ết Ôn Bội Như và cho người rút gân l.ột da cô ta.
Đêm đó, tiếng hét của cô ta vang vọng khắp Minh Gia.
Kể từ đó, Minh Gia bị ma ám, cuối cùng phải chuyển từ thị trấn về trong thôn.
"Ngươi thấy chưa? “Hình phạt” r.út gân l.ột da này là do ngươi bày ra, Bội Như còn ngu ngốc cho rằng khi ngươi trở về sẽ vì sự si tình của cô ấy mà cảm động? Thế nhưng ngươi lại cho người hành hạ cô ấy đến ch.ết." Liễu Trường Minh híp mắt nhìn tôi, bước gần đến tôi.
Cậu ta khẽ xoay cổ tay, phát ra tiếng "rắc, rắc, rắc".
Tôi chớp mắt và lùi lại một bước.
"Thanh Thanh bị lão bà nhà họ Minh kia móc mắt cắt lưỡi, Bội Như chỉ là chịu tội thay, nhưng những người đó đúng là do Bội Như mang đến, bởi vì cô ấy không thể không nghe lời bà già đó." Liễu Trường Minh vừa nói vừa bước đến gần tôi.
“Đừng nói nữa.” Đầu óc tôi rối bời.
Ôn Bội Như đã từng quỳ xuống trước mặt tôi nước mắt giàn giụa, nói rằng cô ấy vô tội, nhưng dù tôi có hỏi thế nào, cô ấy cũng không nói cho tôi biết hung thủ thực sự là ai, thì ra hung thủ thật sự là lão phu nhân?
Lão phu nhân tuy nghiêm khắc nhưng luôn ăn chay niệm Phật, vả lại bà rất thương tôi nên tôi chưa bao giờ nghi ngờ bà.
"Cho dù ngươi có phủ nhận như thế nào thì tất cả những chuyện này đều là do ngươi gây ra. Ngươi đã làm tổn thương bao nhiêu mạng người? Ngươi đã từng tính qua chưa? Nếu như không phải tại ngươi, bọn ta cũng sẽ không trở thành bộ dạng như thế này?" Liễu Trường Minh chất vấn tôi.
Tại thời điểm này, tôi thực sự nói không nên lời.
Tất cả đều tại tôi? "Năm đó, ngươi đã cưới Bội Như thì nên biết đủ, nhưng ngươi lại không? Để Bội Như một mình ở trong phòng, quấn lấy Thanh Thanh không dứt, hai người phụ nữ vì ngươi mà chịu khổ." Giọng điệu của Liễu Trường Minh ngày càng cao.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, một tia ớn lạnh đáng sợ bắt đầu phát ra.
Tim tôi đập nhanh, mỗi khi tôi lùi lại một bước, lớp vảy trên người tôi lại kêu răng rắc.
“Là lỗi của tôi sao?” Ánh mắt tôi hoang mang bất định.
Những gì Ôn Bội Như nói bắt đầu vang vọng bên tai tôi: "Hứa Diệp, anh có biết không? Em biết anh thích xem kịch, vì vậy em đã đi học hát kịch. Em cố ý tiếp cận Mộ Thanh Thanh, cố gắng học theo những lời nói và hành động của cô ấy. Em thật đáng thương, phải bắt chước cô ấy."
Ôn Bội Như khóc lóc, cô ấy mặc chiếc váy cưới màu đỏ, hèn hạ cầu xin tình yêu của tôi.
Trong mắt tôi chỉ có hình bóng của Thanh Thanh, tình yêu dành cho Thanh Thanh tràn ngập trong trái tim tôi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của Ôn Bội Như, toàn bộ bi kịch đều do tôi tạo ra.
“Ha ha ha, tôi nên báo thù cho ai đây?” Tôi hoang mang nhìn xung quanh.
Liễu Trường Minh cầm lấy quạt xếp đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi, trên môi nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng vậy, người đáng ch.ết chính là ngươi! Nếu ngươi ch.ết, mọi chuyện mới thật sự sạch sẽ."
Liễu Trường Minh dùng sức xoay mạnh chiếc quạt, cả người tôi bật dậy, nhưng cơn giận trong lòng đã biến thành sự than thở tự trách và muộn phiền.
"Minh Dương, đừng nghe hắn ta nói, Thanh Thanh do chính tay Liễu Trường Minh gi.ết ch.ết, điều này không hề nghi ngờ gì, sự cố chấp của hắn ta đã làm cho hắn ta phát điên, cậu nhất định phải bình tĩnh lại."
Giọng nói của Hạ Đông Hải văng vẳng bên tai tôi, nhưng tôi không nhìn thấy cậu ta.
Hai tay tôi cố gắng nắm lấy cổ tay Liễu Trường Minh, không sai cho dù thế nào đi nữa Thanh Thanh cũng là do chính tay hắn gi.ết ch.ết, vả lại sư phụ ch.ết trong ảo cảnh cũng là bởi vì hoa Bỉ Ngạn của Liễu Trường Minh.
Cho dù tôi đã làm gì sai trong kiếp trước, nhưng Liễu Trường Minh cũng không thể thay đổi những sự thật này.
“Ta sẵn sàng xuống địa ngục vì tất cả những gì ta đã làm sai, nhưng ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Tôi nắm lấy cánh tay của Liễu Trường Minh và đập mạnh vào tường.
Cơ thể Liễu Trường Minh lăn từ trên tường xuống, nhưng cậu ta lại không phát ra tiếng động gì.
Chỉ là khuôn mặt không chút m.á.u lúc này càng thêm sát khí, cậu ta vươn tay ra sau đầu, sau đó tôi liền nghe thấy "xoẹt" một tiếng.
Nghe như có thứ gì đó đang bị xé toạc ra.
Tôi cảnh giác nhìn cậu ta, bàn tay của Liễu Trường Minh để ra sau đầu xé miếng da trên người cậu ta xuống, giống như một bức tranh da, không ngờ cơ thể hắn ta có thể l.ột da.