Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 45




Tôn Tử chau mày, đếm lại một lần rồi quay sang nói với tôi, có tổng cộng 64 bài vị, sau đó lại hỏi tôi rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Thật sự là 64 vị? Tôi chau mày, vậy thì vấn đề ở đây lại càng lớn rồi, trước đây tôi có xem qua gia phả của nhà họ Minh, trong danh sách đó, bao gồm cả tôi thì nhà họ Minh cũng chỉ có 64 người.
Chẳng lẽ lão thái bà đó lại thờ cúng cả bài vị của chính mình sao? Tôi suy nghĩ cẩn thận một lúc, trước đây Thanh Thanh đã từng nói, bà nội của tôi vốn không phải bà nội ruột, mà chỉ là vợ lẽ.
Tôi tìm quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy người vợ lẽ Hứa Thị, thời gian Hứa Thị c.h.ế.t là hai mươi năm trước, cũng chính là tầm khoảng thời gian khi tôi ra đời.
Một người đã c.h.ế.t cách đây hai mươi năm, tại sao bây giờ lại xuất hiện?
Người sống trong căn phòng đó rốt cuộc là ai? Còn có danh sách mà tôi phát hiện trước đó cùng với mấy tấm bài vị này đều không có tên của mẹ tôi, chuyện này là sao?
Chẳng lẽ mẹ tôi không được coi là người của Minh gia sao? Bà là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của bố tôi, nếu như ngay cả một người vợ lẽ như lão thái bà kia còn được đưa vào gia phả, vậy thì tại sao mẹ tôi lại không có?
“Minh Dương, sao vậy?” Tôn Tử đương nhiên không biết những vấn đề này, ngơ ngác nhìn tôi hỏi.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, đây không phải là lúc nói chuyện, chúng tôi bắt buộc phải ra ngoài trước, sau đó tôi sẽ giải thích cho Tôn Tử một lượt.
Tôi nhìn quanh, xung quanh đây không có cửa, nơi này cũng không có cửa sổ, chẳng lẽ người vào đây đều thoát ra từ miệng giếng sao?
Không, theo tư duy logic bình thường thì không thể làm như vậy được, bởi vì rủi ro quá lớn, lại rất dễ bị người khác phát hiện, hơn nữa, mấy hôm nay mưa, mực nước có thể dâng cao như vậy, chứng tỏ cánh cửa này không hề mở ra.
Tôi duỗi tay ra, chạm qua hết tất cả mọi thứ trong phòng, biết đâu ở đây lại có cơ quan bí mật hay gì đó thì sao?
Không có, thế mà lại không có gì hết.
Tôi nhìn mấy tấm bài vị đó, chẳng lẽ vấn đề chính là nằm ở đây sao? Tôi khẽ nhíu mày nhìn những nén hương chưa được đốt bên trong lư hương. Tôi đưa tay định nhấc chiếc lư hương nhỏ lên, nhưng lại phát hiện không nhấc lên được, tôi bèn xoay mạnh chiếc lư hương, “cạch” một tiếng, một cánh cửa trên tường ở ra.
Thì ra lư hương này chính là cơ quan ở đây, Tôn Tử vỗ vai tôi nói: “Minh Dương, được đấy, mấy thứ này đều bị cậu nhìn ra rồi.”
“Đây không phải lúc tâng bốc gì đâu. Tôn Tử, chúng ta mau đi thôi. Tôi phát hiện chuyện này có khi còn phức tạp hơn chúng ta nghĩ.” Ngữ khí của tôi đột nhiên trở nên cực kỳ cẩn trọng.
Bây giờ, tôi có nên trực tiếp vạch trần lão thái bà không? Nếu như vạch trần thì bà ấy sẽ như thế nào? Hiện giờ bên cạnh lão thái bà có dì Liên, Tiểu Phân, và cả Huệ Bình nữa nhỉ? Bốn người phụ nữ bọn họ hai già hai trẻ, nếu như bây giờ tôi và Tôn Tử ra tay trước, có lẽ sẽ có cơ hội thắng
Có điều, tôi và Tôn Tử phải chủ động ra tay như thế nào đây? Chẳng lẽ bây giờ lại xông thẳng vào phòng lão thái bà vạch trần bà ấy? Không, lỡ như bà ấy có chuẩn bị trước, thì chẳng phải tôi và Tôn Tử sẽ như cá mắc câu sao?
Chao ôi, bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa, ra ngoài trước đã.
Tôi cùng Tôn Tử nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa bí mật của căn mật thất ra ngoài. Tất nhiên hai chúng tôi ai nấy đều rón ra rón rén, không dám phát ra tiếng động gì.
Thần kinh của tôi căng như dây đàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ vấn đề kia, mà Tôn Tử cũng nhanh chân bước theo tôi, không ngừng quệt mồ hôi trên đầu.
Hai người chúng tôi đi một quãng đường đen dài, cuối cùng cũng tìm được lối ra. Không ngờ, cửa lối ra này lại ở trong phòng bếp, hai người chúng tôi đẩy cánh tủ gỗ đàn hương đi ra ngoài.
Chuyện này thật sự khó tin như một giấc mộng vậy, tôi cứ tưởng mấy tình tiết kiểu này chỉ xuất hiện trong phim thôi chứ.
Tôi và Tôn Tử đang định đi ra ngoài, thì nghe thấy âm thanh “cạch cạch cạch”, hai chúng tôi lập tức nín thở, nhìn nhau một cái, trong lòng nghĩ chẳng lẽ có người muốn vào sao?
Không nói nhiều lời, tôi và Tôn Tử nhanh chóng trốn ra sau vại nước lớn. Quả nhiên chưa đến một phút sau, có hai tiếng bước chân tiến vào, họ không cầm đèn, trong không gian tối như vậy thì có gì để nói chứ?
“Sao rồi? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?” Đây là giọng của dì Liên, nghe như một chiếc giếng cạn nước vậy.
“Vẫn suôn sẻ. Nhưng thật sự không thể làm khác được sao?”
Giọng nói này? Đây không phải là giọng của Huệ Bình sao? Huệ Bình xuống núi tìm bác sĩ vẫn còn chưa về, tôi còn lo trời mưa to thế này liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì không, không ngờ cô ấy lại về từ lâu rồi.