Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 433




“Đây là cái gì?” Tôi giơ tấm vải lụa màu đỏ lên và hỏi.
Khang Thần khinh bỉ liếc nhìn tôi, ánh mắt cậu ta như đang chế giễu tôi, ngay cả một pháp khí lợi hại như vậy còn không biết, tôi dùng sức vặn mạnh cánh tay cậu ta, Khang Thần bắt đầu hét lên.
"Là Hồng Lăng! Đồ ngốc." Khang Thần lớn tiếng chửi rủa.
( Hồng Lăng 红菱: là củ ấu đỏ, ở bên Trung thường sử dụng vỏ của nó nghiền thành bột để làm thuốc nhuộm các loại vải tơ tằm, trong phần này tác giả sử dụng từ Hồng Lăng để nói đến tấm vải lụa màu đỏ, nên khi chuyển sang nghĩa tiếng việt sẽ để tên Hán-Việt.)
"Hồng Lăng? Cái này dùng để làm gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào Khang Thần.
Khang Thần liếc tôi, thấy tôi xoay xoay cổ tay phát ra tiếng “rắc rắc”, cậu ta không khỏi nuốt nước bọt, sợ hãi run rẩy nhìn tôi.
"Nó dùng để trói Liễu Trường Minh, Hồng Lăng này sư phụ đã dùng bùa hàng ma niệm chú lên nó, cùng với ba vị cao nhân đắc đạo làm pháp trong chín chín tám mốt ngày, chỉ cần Liễu Trường Minh vừa xuất hiện nó sẽ bay về hướng Liễu Trường Minh và trói chặt cậu ta lại." Khang Thần nhìn tôi và nói ra hết mọi thứ.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hồng Lăng, có chút không tin tưởng, đối thủ là Liễu Trường Minh đó? Chỉ dựa vào Hồng Lăng miếng vải đỏ như này có thể bắt được cậu ta? Tôi hơi hoài nghi.
Khi Khang Thần thấy tôi có vẻ không tin, cậu ta lập tức nổi giận.
“Buông tôi ra, hôm nay tôi sẽ cho các người thấy bản lĩnh của tôi.” Khang Thần là tên rất thích thể hiện, tôi vừa buông tay ra, cậu ta đã ngồi xổm xuống, trút hết đồ trong túi vải ra.
Nhìn tôi với một nụ cười chế nhạo và nói: "Nhìn này, nhìn này!"
Tôi nhìn chằm chằm đống đồ hỗn độn trên mặt đất một hồi: "Đây là cái gì?"
“Đừng động vào.” Khang Thần rất bảo vệ những thứ này, thật ra cũng chỉ là một đống vải vụn may lại với nhau thành tấm thảm rách, tấm thảm này nhìn qua có vẻ rất cũ kỹ.
"Cậu đúng là không biết gì hết, cái này được gọi là Bách Gia Bố. Nó không chỉ có nước tiểu của trẻ con, còn có huyết chu sa mà trăm quỷ kiêng kỵ, huyết chu sa này được luyện từ nội đan của cao nhân. Một khi nó được trùm vào Liễu Trường Minh, bảy vía của cậu ta sẽ bị phong ấn, đến lúc đó…?" Khang Thần nở nụ cười xấu xa và lấy ra cây gậy có khắc hình dạng gì đó.
(Bách Gia Bố 百家布: nghĩa tiếng việt là vải trăm nhà, đó là một phong tục dân gian phổ biến của người Hán ngày xưa. Cha mẹ sẽ thu thập vải vụn từ hàng xóm, người thân và bạn bè, sau đó may lại cho con cái họ mặc. Có nghĩa là cảm ơn mọi người, mong đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh và cũng là nghệ thuật dân gian độc đáo)
(Bảy vía 七窍: hay còn gọi là thất khiếu (nghĩa là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng) hay bảy vía (hoặc bảy phách) là phần thể xác liên quan đến đàn ông trong tín ngưỡng văn hóa Trung Quốc và Việt Nam.)
Trước khi tôi có thể nhìn rõ hình dạng trên đó, Khang Thần đã vung mạnh cây gậy về phía trước mặt tôi, và tôi thấy một vật thể hình bầu dục giống như chiếc thìa hiện ra ở mặt trước của cây gậy.
Các góc cạnh của nó rất sắc bén, tôi đưa tay ra chạm nhẹ vào thì ngón tay liền chảy máu, m.á.u chảy loang lổ trong ánh sáng màu trắng bạc. “Cái này?” Tôi bối rối nhìn vật thể như chiếc thìa kìa, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Khang Thần.
"Cái này dùng để móc trái tim trăm quỷ của Liễu Trường Minh, nghe nói chỉ cần có được trái tim đó thì có sức mạnh vô địch, còn lợi hại hơn nội đan trăm năm nữa." Khang Thần vừa nói vừa nở nụ cười tham lam, thì ra đây mới chính là ý đồ của cậu ta.
Thấy tôi im lặng và nghiêm nghị, cậu ta liền cho tất cả đồ vào túi vải, chỉ vào mặt tôi và nói lớn: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có ý đồ gì đến mấy thứ này đó”.
Tôi liếc cậu ta một cái, vẫn không nói, trái tim của thân xác quỷ? Trái tim đó ở trên người Thanh Thanh, nếu không có tim, thì Thanh Thanh cũng…?
Tôi một lòng muốn gi.ết Liễu Trường Minh, nhưng ông trời lại cho tôi một tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
“Chẳng lẽ cậu cũng có ý đồ với trái tim đó sao?” Khang Thần lo lắng nhìn tôi.
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ là tự hỏi những thứ này có thật sự đáng tin hay không.” Tôi tránh đi ánh mắt dò xét của Khang Thần, nhìn vào bức tường trước mặt.
Khang Thần thu dọn pháp khí, cười lạnh nói với tôi: "Có đáng tin hay không? Hừ, những thứ này đều là từ đời thái sư tổ tôi để lại, có thể vô dụng sao."
Khang Thần nói xong liền giơ chân đá mạnh vào tường đá, tường đá bị sập một mảng lớn, tôi sửng sốt, vươn tay chạm vào tường.
Chuyện này là sao? Bức tường đá ướt sũng, tay tôi vừa chạm vào đã dính phải màu m.á.u đỏ rực.
"Ơ, ơ, ơ"
Tiếng động trầm thấp vang lên, Khang Thần sợ hãi trốn sau lưng tôi, mất đi khí thế vừa rồi.
“Ai?” Khang Thần nắm chặt lấy quần áo của tôi, hét lớn.
"Khụ khụ khụ."
Đây rõ ràng là tiếng ho của con người, lẽ nào trong hang động ngoại trừ tôi và Khang Thần còn có người khác?
"Bụp, bụp, bụp!"
Khang Thần vỗ mạnh vào vai tôi, tôi xoay vai né tránh cậu ta.
“Trên, trên, trên, phía trên!” Khang Thần lắp bắp hồi lâu mới có thể nói ra được hai chữ.
"Lách cách"