“Sư phụ của ngươi? Ta còn chưa nhìn thấy hắn.” Liễu Trường Minh không thèm nghĩ lập tức mở miệng phủ nhận sư phụ đang ở trong tay hắn.
Tôi nhìn kỹ sự biến đổi biểu cảm trên gương mặt Liễu Trường Minh, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười rất đắc ý giống như đang xem hề diễn kịch vậy.
Cho dù hắn có phủ nhận thì cũng không có ích gì, tôi sẽ vạch trần hắn.
“Liễu Trường Minh, sư phụ ta lọt vào hang động nơi này, đây là địa bàn của ngươi ngươi đừng nói không biết.” Tôi nói rồi tiến lại gần Liễu Trường Minh muốn ngửi mùi trên người hắn.
Trên người sư phụ có một mùi gỗ đàn hương rất nồng, nếu Liễu Trường Minh bắt sư phụ có lẽ trên người hắn cũng sẽ có mùi này.
Tôi đến gần hắn lại ngửi được một mùi rất kỳ lạ, mùi này giống như xác người c.h.ế.t đang phân hủy lại vừa giống như mùi của thực vật.
Liễu Trường Minh liếc tôi một cái: “Ngửi đủ chưa? Minh Hứa Diệp, sư phụ ngươi không có bất kỳ giá trị nào đối với ta, ta sẽ không bắt hắn.”
Hắn nói rất chắc chắn, nhưng người như hắn nói thì liệu có mấy phần là thật? Trước mặt Thanh Thanh hắn luôn bày ra bộ mặt chính nhân quân tử.
“Không tìm thấy sư phụ ta sẽ không rời khỏi đây.” Tôi nói xong liền trực tiếp kéo Thanh Thanh lại gần mình, Liễu Trường Minh tức muốn xì khói.
“Ngươi?” Liễu Trường Minh nheo mắt, trong ánh mắt hiện rõ tia phẫn nộ.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu như ngươi không đồng ý thả người, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi.”
Liễu Trường Minh nhếch mép cười nhạt: “Ha ha ha, thật nực cười. Sư phụ ngươi là người sống có tay có chân, hắn đi đâu ở đâu ta có thể quản sao?”
“Hừ, bớt bày đặt trước mặt ta.” Tôi rút con d.a.o ngắn dí vào cổ Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh lập tức lùi về sau, ánh mắt nhìn sang Thạnh Thanh.
“Sư muội, em nhìn thấy chưa? Tên đàn ông này cố ý sinh sự thật quá quắt. Từ tối qua tới giờ ta luôn ở bên cạnh sư muội, làm gì có thời gian đi bắt sư phụ hắn?” Liễu Trường Minh nói rồi thì cúi đầu giả bộ làm ra vẻ người bị hại.
Thanh Thanh nheo mày không đáp, nhưng tôi đã nhìn ra sơ hở từ trong lời nói của hắn: “Tại sao ngươi biết sư phụ ta mất tích từ tối qua? Liễu Trường Minh là ngươi không đánh đã tự khai.”
“Được rồi đừng nói nữa, Minh Dương anh đi đi, dẫn theo bạn anh lập tức rời khỏi đây.” Thanh Thanh nhìn tôi, sắc mặt vàng vọt tới đáng sợ.
“Thanh Thanh, em có biết em đang nói gì không? Nếu có đi anh nhất định phải dẫn theo em và sư phụ.” Tôi nhìn cô ấy khẳng định.
Cô ấy trốn tránh ánh mắt của tôi. Tôi biết cô ấy nhất định có nỗi khổ riêng nếu không sẽ không nói với tôi như vậy. Liễu Trường Minh đứng một bên dường như đã không còn kiên nhẫn, nhưng lại không dám xen vào khi Thanh Thanh đang nói, chỉ có thể đứng lặng yên vờ tỏ ra bình tĩnh cao thượng.
Thanh Thanh đi tới trước cửa, ngoái đầu lại nhìn tôi: “Đi qua hậu viện này là có thể rời khỏi vùng đất dưỡng thi, anh đi đi.”
Thanh Thanh vừa nói xong Liễu Trường Minh liền lập tức túm lấy cánh tay tôi nói tôi cút khỏi đây. Tôi đẩy tay hắn ra, dừng lại một chút rồi chau mày nhìn Thanh Thanh: “Anh không đi, Thanh Thanh em có biết Liễu Trường Minh làm ra bao nhiêu việc ác không? Hắn còn dùng thịt người để nuôi bọn trẻ đấy.”
Tôi biết Thanh Thanh rất lương thiện và có tấm lòng thương người đặc biệt là với trẻ con, cô ấy có tình yêu thương của người mẹ. Liễu Trường Minh lét lút làm ra những chuyện như vậy sau lưng Thanh Thanh, cô ấy mà biết tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
“Sư huynh chuyện này là thật sao?” Thanh Thanh nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh rất quả quyết lắc đầu phủ nhận: “Chuyện sư huynh đã hứa với em sẽ tuyệt đối không nuốt lời, trẻ con nào chứ? Em xem ở đây làm gì có trẻ con?”
Liễu Trường Minh chỉ ra phía ngoài cửa, tôi vốn định đưa Thanh Thanh đi xem để vạch trần lời nói dối của hắn nhưng vừa bước ra khỏi bậc cửa cả người tôi bỗng chốc đơ ra tại chỗ.
Tại sao lại như vậy? Bên ngoài vốn dĩ là hậu viện của miếu Trường Minh nhưng hiện tại thì… Tôi vừa bước ra cửa thì phát hiện nơi này là hậu viện của Minh trạch.
Nơi này trồng rất nhiều cây hoa hòe, vậy nơi chúng tôi đang đứng chính là căn phòng trước kia mà lão thái bà ở?
Nơi này yên tĩnh tới đáng sợ, không hề có tiếng khóc của trẻ con. Suy nghĩ trong đầu tôi đang nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là ảo ảnh. Dù hình ảnh trước mắt có thể biến ra được, nhưng chắc chắn Liễu Trường Minh không thể che đậy được mùi trong không khí.
Tôi nhắm hai mắt lại, ngửi thật kỹ mùi trong không khí.
Liễu Trường Minh ở phía sau tôi nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, một mùi hương hoa thoang thoảng truyền vào mũi tôi khiến tôi không thể ngửi thấy bất kỳ mùi m.á.u nào.
“Bộp” một tiếng, một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Ngươi làm loạn đủ chưa? Nếu đủ rồi thì lập tức biến khỏi đây.” Liễu Trường Minh rất đắc ý, tôi lại không có gì có thể phản bác.
Đến cả mùi trong không khí hắn cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì.
“Đi đi, lối đó chính là đường tắt.” Liễu Trường Minh nhếch mép cười lạnh chỉ vào cái giếng khô.
Tôi quay người nhìn Thanh Thanh phía sau, cô ấy cũng đã quay lưng lại với tôi. Liễu Trường Minh thấy Thanh Thanh quay người thì lập tức túm cổ tôi không cho tôi cơ hội hét lên rồi quẳng tôi xuống cái giếng khô.
Tôi còn không kịp phản kháng thì đã ngã nhào xuống đáy giếng, cảm giác toàn thân đều dính dớp.
Tôi ngước mắt nhìn lên thấy tay Liễu Trường Minh đang đặt lên vai Thanh Thanh.