Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 413




Sân sau có chút khác biệt so với miếu Trường Thanh lúc trước, có cả một khoảng sân đầy hoa bỉ ngạn, màu đỏ tươi như máu, trong sân có hai gian phòng đối diện nhau.
Tiếng khóc của trẻ con phát ra từ căn phòng bên trái, tôi từ từ tới gần căn phòng đó, càng tới gần âm thanh nghe càng rõ.
Tôi giơ tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ kỹ, kẹt một tiếng cánh cửa đã mở ra.
Cảnh tượng bên trong dọa cho tôi sợ tới mức lập tức lùi về sau mấy bước. Trên mặt đất là một đám trẻ con, nhìn qua thì trông như những đứa trẻ bình thường, nhưng trên tay mỗi đứa đều cầm miếng thịt vẫn còn đang đỏ m.á.u mà không ngừng cho vào mồm.
Những gương mặt trắng nhỏ non nớt đều dính m.á.u tươi, t.h.i t.h.ể trên mặt đất đã bị ăn tương đối nhiều đến nỗi không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa. Đó là một t.h.i t.h.ể không đầu, nội tạng của người đó vẫn còn đang đập, dường như mới bị g.i.ế.t.
“He he he.”
Đứa trẻ trong lòng tôi bỗng nhìn tôi mở miệng cười sau đó ngoác miệng cắn vào cánh tay tôi. Tôi sợ hãi lập tức túm cổ nó nhưng lại không nỡ ra tay.
Trong lúc tôi còn đang do dự thì nó đã nhoài người cắn vào cánh tay tôi, khiến tôi đau nhói.
Tôi lập tức thả đứa trẻ xuống, nó đột nhiên lảo đảo đứng dậy lao nhanh về phía tôi, các khớp tay của nó kêu lên răng rắc.
Nó dùng lực kéo rách quần tôi, tiếp tục há mồm muốn cắn.
Tôi lách người tránh đi nó vẫn đuổi theo không buông. Răng nanh trong miệng nó không ngừng dài ra, nhìn thấy chân tôi thì liên tục chảy nước miếng, lộ ra vẻ thèm khát.
Ch.ết tiệt, tay tôi nắm chặt con d.a.o ngắn, cơ thể đã lùi về sau mấy bước.
“He he he.” Trong chớp mắt những đứa trẻ khác trong phòng cũng đã chú ý tới tôi, chúng lập tức bò về hướng cửa.
“Ngoàm ngoàm ngoàm”
Chúng đều đang nhai miếng thịt nhồm nhoàm trong miệng, những đôi bàn tay béo trắng của chúng đầy mùi m.á.u tanh.
Tôi không do dự chạy sang phòng khác, lòng thầm nghĩ chỉ cần cứu được Thanh Thanh và sư phụ tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.
Tôi không thể xuống tay với những “đứa bé” đó, chỉ có thể để chúng tự sinh tự diệt.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh” Tôi đẩy cửa vào, bên trong rất tối, bên trái tôi có một cửa sổ, trong ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một người phụ nữ đang ngồi ở mép giường.
Người ấy mặc một chiếc áo sa tanh trắng đen, tóc búi cao, quay lưng về phía tôi, dù chỉ là bóng lưng nhưng tôi vẫn biết rõ người đó không phải Thanh Thanh.
“Cô?” Khi tôi nhìn người phụ nữ này, tôi bất giác có một cảm giác rất quen thuộc không nói thành lời, trong lòng bỗng chốc gợn sóng.
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt thanh tú trang nghiêm đó khiến người tôi không tự chủ được run lên.
Tôi chỉ gặp bà ấy hai lần, nhưng bà ấy là mẹ ruột tôi, tôi chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay. Khi bà ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt bà ấy chợt lóe lên, dừng một chút, sau đó hé miệng run run không thốt nên lời.
“Mẹ?” Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gọi một tiếng này.
Mắt bà ấy đỏ hoe giơ bàn tay hướng về phía tôi, tim tôi lúc này dường như tan chảy, mặc kệ nơi này là của Liễu Trường Minh mà quỳ sụp xuống trong vòng tay bà ấy.
Trên người mẹ tôi có một mùi hương nhàn nhạt, mùi này khiến cho tôi chìm đắm không thôi, đầu óc bỗng chốc nghĩ về khi còn nhỏ đã từng cãi nhau với ba đòi bức tranh của mẹ. Hồi đó tôi còn rất nhỏ, thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ chăm sóc còn mình thì không, nên thường hay vô cớ gây sự với ba. Lúc đó ba sẽ lôi tôi về nhà dạy dỗ một trận.
Ba tôi khi ấy cũng uống mấy chai rượu, ngồi một bên ủ rũ không nói lời nào.
“Mẹ, con là Minh Dương, mẹ có nhận ra con không?” Tôi ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Trên miệng bà ấy nở nụ cười, đưa cánh tay nhỏ gầy nhẹ nhàng vuốt lên mặt tôi nhẹ nhàng nói: “Dương Nhi, ta là mẹ con sao có thể quên con chứ?”
Nhưng tôi phát hiện ra nụ cười của bà ấy có chút kỳ quái. Bàn tay nhỏ gầy đã túm lấy cổ tôi.
“A?” Tôi lập tức dùng tay mình túm lấy tay bà ấy. Trên mặt bà ấy nở nụ cười tươi như hoa, ngoắc ngoắc tay với tôi: “Con trai à, suốt bao năm nay mẹ cố gắng sống chỉ là để có cơ hội được gặp con một lần, con mau tới đây cho mẹ nhìn.”
Tôi nhìn bà ấy, nhớ về việc trước đây bà ấy đã bị nhốt trên lầu nhà Đỗ Hữu Phúc suốt mười mấy năm, sau khi tôi quay trở lại cũng không thể cứu bà ấy, chỉ có thể mở to mắt nhìn bà ấy chịu khổ.
“Con trai.” Bà ấy nghẹn ngào: “Lẽ nào đến cả con cũng chê mẹ?”
“Không, con không, không phải vậy.” Tôi nhìn bà ấy lắc đầu.
Sự bi thương trên gương mặt bà ấy bỗng chốc thay đổi: “Nếu không chê thì con lại đây, lại đây để mẹ nhìn kỹ con.” Ánh mắt đầy yêu thương của bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết rõ bà ấy có vấn đề, nhưng vẫn không cách nào từ chối, có lẽ là do khát vọng được gặp mẹ đè nén suốt bao năm khiến tôi dù biết bà ấy là giả nhưng vẫn hy vọng được ôm.
Tôi ôm lấy bà ấy, bà ấy đặt tay lên đầu tôi. Một hương thơm dễ chịu truyền tới khiến tôi cảm giác tứ chi của mình phút chốc mềm nhũn không có lực.
Cả người chìm vào mê man, cơn đau thấu tâm can từ trên đầu tôi truyền xuống giống như có một vật sắc nhọn bổ vào đầu tôi vậy. Mặc dù đau đớn vô cùng nhưng cả người tôi không còn chút sức lực phản kháng chỉ mặc bà ấy muốn làm gì thì làm.
“Bộp”
Mắt tôi nhắm hờ bất lực, bỗng đối phương đột nhiên ngã xuống giường, m.á.u chảy ra từ ngực.
“Sư phụ? Lẽ nào sư phụ đến cứu tôi?” Tôi nheo mắt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người từ ngoài bước vào trong nhanh như bay, người đó cách tôi ngày càng gần.
Một khuôn mặt thuần khiết xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi giữ chặt góc váy cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thanh Thanh?"
Trước mắt bỗng một màn tối sầm tôi lại rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại lần nữa tôi phát hiện mình đã nằm trên một cái giường gỗ, Thanh Thanh mặt không chút biểu cảm đang đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Thanh Thanh?”Tôi mở miệng gọi, nôn nóng muốn xuống khỏi giường.
Thanh Thanh quay người nhanh chóng chạy lại chỗ tôi. Tôi nhìn vào bụng cô ấy hoang mang: “Thanh Thanh?”
Bụng cô ấy bây giờ đã lớn giống như thai phụ gần tới lúc sinh nở, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt vàng vọt trên gương mặt nhỏ của Thanh Thanh.
Gương mặt cô ấy đã gầy tới mức có thể nhìn thấy xương, mạch m.á.u hai bên má hiện lên rất rõ. Mũi tôi cay cay, vốn dĩ có ngàn lời muốn nói nhưng trong khoảnh khắc này lại không thốt ra được từ nào.
“Hứa Diệp, anh không sao chứ?” Cô ấy nói rồi giơ tay nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu tôi cẩn thận kiểm tra: “Vẫn may là không ảnh hưởng tới xương.”
Thanh Thanh còn chưa kịp nói hết lời thì tôi đã ôm cô ấy vào lòng. Cơ thể cô ấy mỏng như lá liễu, khiến lòng tôi quặn thắt.