Nghe Hạ Đông Hải, tôi không di chuyển nữa mà đợi nó đưa tôi lên tận miệng rồi nhân cơ hội phản công. Chỉ là con quái vật này dường như nhìn thấu tâm trí tôi, nó không ăn mà là muốn quật ngã tôi xuống đất.
Cũng may là sư phụ đã đưa cho tôi bát nước đó, nếu không lần này tôi chắc chắn không tránh được.
Thấy tôi đứng đó bình an vô sự, con quái vật gầm lên giận dữ, tôi đoán hương sắp cháy hết rồi nên liều lĩnh phản công.
Tôi nắm lấy đôi chân gầy guộc của nó xoay mạnh, nó hét lên, tôi xoay nó vòng vòng rồi cuối cùng ném mạnh xuống đất.
Nó nằm trên đất, tứ chi duỗi ra.
Ngay lúc này, tôi rút con d.ao ngắn cắm trước n.g.ự.c nó ra rồi cắm nó vào não nó.
"A a a a a a!"
Một tiếng rống vang lên làm cho cả hang động rung chuyển, dây trói trên người Hạ Đông Hải trong nháy mắt bị nới lỏng, rơi từ trên cao xuống.
Tôi xông lên đỡ lấy Hạ Đông Hải, lúc này tôi mới nhìn rõ, không phải dây thừng mà là rêu trói tay chân Hạ Đông Hải.
“Thứ này là quái vật do Liễu Trường Minh dùng rêu và ếch để làm phép tiến hóa.” Hạ Đông Hải nhìn con quái vật tan chảy như que kem trên mặt đất nói với tôi.
"Đông Hải, Thanh Thanh ở đâu? Cô ấy đâu rồi?" Tôi lo lắng hỏi.
"Mộ Thanh Thanh không có ở đây, tối hôm qua Liễu Trường Minh đã mang cô ấy đi rồi." Hạ Đông Hải yếu ớt cúi đầu.
Tôi nghiến răng, có vẻ như Liễu Trường Minh đang cố hết sức không cho tôi tìm thấy Thanh Thanh. Tôi đỡ Hạ Đông Hải bước nhanh về phía bậc thềm, bây giờ quan trọng nhất là phải ra khỏi đây. Tôi đập mạnh vào đáy quan tài, tạo ra tiếng động ầm ầm, sau vài lần thì xuất hiện một vết nứt.
“Yahhhhh!” Một tay tôi đỡ Hạ Đông Hải, tay kia siết chặt nắm đấm, hung hăng đập về phía khe nứt, cuối cùng ánh sáng chiếu vào mắt tôi.
Tôi híp mắt kéo Hạ Đông Hải leo lên, xá.c khô lúc trước canh giữ ở đây đã biến mất, không biết trong hồ lô của Liễu Trường Minh rốt cuộc bán loại thuốc gì.
Hắn ta lại để tôi đưa Hạ Đông Hải đi dễ dàng như vậy sao? Ngoài con quái vật đó ra thì không có gì ngăn cản tôi cả? Trong lòng tôi bắt đầu hoài nghi
Là hắn đánh giá thấp tôi, hay uy lực của thứ mà sư phụ đưa tôi ăn quá mạnh?
Kết quả, lúc đưa Hạ Đông Hải trở về, sư phụ lâm vào trầm mặc, trên người Hạ Đông Hải có rất nhiều vết sẹo màu xanh tím, thịt trên vai bị thối rữa nghiêm trọng nhất.
Dù đã cố gắng tỏ ra mình không sao, nhưng cậu ấy vẫn không giấu được sắc mặt nhợt nhạt, khiến người khác không khỏi lo lắng.
“Đông Hải, không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu.” Tôi nhìn vết thương đầy giòi, nhất thời không nói ra được một câu trọn vẹn: “Sư phụ, người mau nghĩ cách đi.”
"Minh Dương, con thay vi sư trông chừng Hạ Đông Hải, vi sư đi lấy thứ này, nói không chừng có thể chữa khỏi Đông Hải." Ánh mặt sư phụ trở nên nặng nề
“Sư phụ định lấy ở đâu?” Tôi lo lắng nhìn sư phụ, dù sao sư phụ cũng đang bị thương.
"Liễu Trường Minh đã đánh cắp mọi thứ từ mộ của ông nội con, bao gồm cả th.i th.ể. Thứ ta muốn bây giờ là thần đan trên người ông con, thần đan đó có thể giải được mọi loại độc." Sư phụ lấy ra một chiếc la bàn, nó có thể cảm nhận vị trí có yêu ma.
La bàn của Sư phụ khẽ rung lên, cuối cùng kim chỉ thẳng về phía trước. Sư phụ đứng dậy chuẩn bị đi, Hạ Đông Hải kéo kéo ống quần của ông ấy lại, lẩm bẩm nói: "Ông già, đừng đi nữa, nhân cơ hội này đưa Minh Dương đi đi, tôi đã thế này rồi còn cứu được nữa à?”
Hạ Đông Hải nói xong yếu ớt buông tay, sư phụ không nói một lời, nhảy thẳng vào trong quan tài.
Còn tôi và Hạ Đông Hải, chúng tôi bắt đầu chờ đợi rất lâu, sau khi cảm giác nóng ran trong người mất đi, tôi cảm thấy mệt mỏi, chỉ có thể cùng Hạ Đông Hải nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.