Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 402




Miệng nó phát ra tiếng nhóp nhép khiến tôi cảm giác rất buồn nôn. Trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, Hạ Đông Hải giơ bình ngọc màu trắng trong tay lên miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết.
Tôi đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của cái bình ngọc này, trước kia nó đã trực tiếp hút linh hồn của Giang Lâm vào trong, nhưng hiện giờ trước mắt là xác ướp chứ không phải một hồn ma bình thường, liệu cái bình còn có tác dụng không?
Hạ Đông Hải lẩm nhẩm niệm chú một lúc lâu xác ướp vẫn không có chút phản ứng nào. Sau khi nó nhai nuốt xong cái đầu ánh mắt tham lam bắt đầu nhìn tới tôi và Hạ Đông Hải.
Đó là ánh mắt khi nhìn con mồi khiến tinh thần tôi phút chốc căng như dây đàn.
“Minh Dương, cậu lên phía trước thu hút sự chú ý của nó, tôi sẽ ra tay với nó từ đằng sau.” Hạ Đông Hải nhỏ giọng nói với tôi.
Tôi gật đầu sau đó cố ý vung vẩy cái roi bách quỷ trong tay hét về phía xác ướp: “Ê ê ê, tao ở đây này, đến ăn đi, mau qua đây.”
Ánh mắt của xác ướp sáng lên, tôi lập tức vắt chân lên cổ muốn bỏ chạy.
Thực tế chứng minh tôi đã quá xem thường đối phương. Cái xác ướp còn không đợi tôi kịp quay người thì một tay nó đã túm lấy cánh tay tôi, sức lực vô cùng lớn khiến tôi có cảm giác cánh tay mình sắp bị nghiền nát.
“A a a.” Tôi đau tới mức không ngừng kêu lên.
Nó nhấc tôi lên đưa về phía miệng. Cánh tay tôi đã gần tới miệng nó, từ trong miệng nó thứ chất dịch màu xanh dính dớp chảy ra không ngừng.
Một tay còn lại của tôi dùng hết sức bình sinh vung roi quất về hướng miệng của xác ướp khiến nó kêu lên một tiếng to.
Sự đau đớn này cũng không khiến nó buông tha con mồi, sau phút yên lặng chốc lát nó lại tiếp tục đưa tôi về hướng miệng. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Minh Dương” Tôi nghe thấy tiếng Hạ Đông Hải truyền tới từ phía sau xác ướp. Sau tiếng hét đó, tay của xác ướp bỗng bất lực buông ra khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Nhìn sang phía Hạ Đông Hải, cậu ta đã đ.â.m cái kiếm gỗ đào vào sau gáy xác ướp.
Tâm trạng tôi trong phút chốc được thả lỏng, tốt rồi, coi như đã thu phục được nó. Xác ướp không đổ nhào xuống đất như chúng tôi nghĩ mà trực tiếp xoay người lại túm lấy Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải dùng hết sức rút thanh kiếm ra mới phát hiện nửa thanh kiếm đã mắc trong đầu xác ướp rồi.
Xác ướp hét lên phẫn nộ dùng sức ném mạnh Hạ Đông Hải xuống khiến cơ thể cậu ta dường như lún sâu vào trong đất, sau đó nó giơ chân lên định giẫm nát cậu ta.
Tôi lập tức kéo Hạ Đông Hải từ dưới đất lên, cậu ta dựa vào người tôi yếu ớt không đi nổi nữa mà xác ướp vẫn tiếp tục đuổi g.i.ế.t.
“Tôi bị thương rồi, đừng lo cho tôi. Cái xác ướp đó hình như không nhìn thấy được, nó dựa vào mùi vị để phán đoán vị trí của chúng ta.” Hạ Đông Hải không nói tôi cũng không nghĩ ra. Nghe vậy tôi lập tức nhìn về phía nó, mặc dù đôi mắt ấy phát sáng, nhưng không có tiêu điểm trong mắt. Lỗ mũi to đang phập phùng co giãn dường như đang cố gắng đánh hơi mùi mà cơ thể Hạ Đông Hải lại đang không ngừng chảy máu.
Tay tôi cảm nhận rất rõ sự ẩm ướt, vai Hạ Đông Hải đang run lên không ngừng, m.á.u chính là từ nơi đó chảy ra.
“Hạ Đông Hải, cậu cố chịu đựng một chút.” Tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh muốn tìm nơi nào đó có thể ẩn nấp nhưng bốn phía đều trống không.
Trên đầu ánh trăng sáng vằng vặc, hai chúng tôi không có nơi nào có thể trốn.
“Cái xác ướp kia đâu rồi?” Mười mấy phút trôi qua, tôi đỡ Hạ Đông Hải cắm đầu chạy về phía trước không để ý rằng xác ướp đằng sau đã không thấy nữa, Phạm Tú Tú cũng không theo sau chúng tôi.
“Phạm Tú Tú không phải đã bị xác ướp đó bắt đi rồi chứ?” Tôi lo lắng nghiêng đầu nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải chau mày: “Phạm Tú Tú và nó không cùng đồng loại, có lẽ nó sẽ không ra tay với cô ấy. Hơn nữa Phạm Tú Tú là một hồn ma, xác ướp cũng không ăn thịt được.
Tuy Hạ Đông Hải nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bất an, liên tục nhìn về hướng ngược lại. Hạ Đông Hải vỗ vai tôi muốn thả cậu ta xuống.
Tôi cẩn thận từng chút một đặt Hạ Đông Hải xuống. Sau khi xé áo của cậu ta tôi phát hiện trên vai Hạ Đông Hải có ba cái lỗ nhỏ màu đen.
Bên trong vết thương còn lưu các móng tay màu đen bị kẹt lại, có lẽ là của xác ướp vừa nãy.
“c.h.ế.t tiệt, giờ phải làm sao? Tôi không có gạo nếp ở đây.” Hạ Đông Hải tùy tiện ngồi xuống phía trước một bia mộ.
“Không đúng, không dùng gạo nếp cũng không sao, trên người cậu có rượu hùng hoàng đúng không?” Tôi hình như đã từng nghe qua sư phụ nói về công dụng của rượu hùng hoàng.
Hạ Đông Hải ngẩn ra: “Rượu hùng hoàng thì tôi có, nhưng thứ này có tác dụng à?”
“Có.” Tôi giơ tay định chạm vào cái túi của Hạ Đông Hải thì xì một tiếng tay tôi bị bật trở lại.
Tôi nhìn kỹ móng tay của mình bỗng dưng đứt lìa.
Hả? Chuyện này là sao?
“Minh Dương, trên người cậu có sát khí đừng có động vào túi của tôi, cậu sẽ bị thương đấy.” Hạ Đông Hải nhìn tôi mở miệng nói sau đó từ trong túi tự lấy ra một chai rượu nhỏ lắc lắc: “Còn có một ít thế này không biết đủ không?”
“Chắc là đủ.” Tôi cũng không có gì là chắc chắn, chỉ bảo Hạ Đông Hải cố chịu đựng chút. Tôi vừa nói với Hạ Đông Hải rằng sẽ không đau không rát gì đâu để phân tán sự chú ý của cậu ta, vừa lập tức đổ rượu hùng hoàng lên vết thương.
“A a a” Hạ Đông Hải hét lên thất thanh khiến toàn thân tôi run lên. Cậu ta đau tới mức trực tiếp cắn lên tay tôi.
Tôi đổ toàn bộ rượu lên vết thương một giọt cũng không lãng phí. Từ miệng vết thương đen ngòm bắt đầu nổi lên bọt trắng và phát ra tiếng xì xì.