Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 397




“Hạ Đông Hải, lần này xem như cậu gặp phải đối thủ rồi đấy nhỉ?” Tôi nhướng mày nhìn Hạ Đông Hải, cười nói.
"Hừ, làm sao tôi giống anh ta được, quân tử yêu tiền, tự biết chừng mực. Hắn ăn trộm, còn tôi tự dùng xương m.á.u của mình kiếm tiền đấy, giống nhau không?” Hạ Đông Hải hỏi ngược lại tôi, ánh mắt khinh bỉ.
“Thế nào gọi là trộm cắp? Mấy thứ đó cứ để không như vậy, chẳng bằng để cho mấy người còn sống như chúng tôi được sống tốt hơn chút.” Tên này vẫn nói rất mạnh miệng, không hề cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.
Sư phụ vẫn chưa dừng lại, chuông trong tay khi hướng về phía bắc đột nhiên phát ra âm thanh cực lớn, cùng chói tai, tôi lập tức giúp Thanh Thanh bịt tai lại.
Thanh Thanh dựa vào cánh tay tôi, sắc mặt rất khó coi, tôi cũng cảm thấy lỗ tai mình sắp bị chọc thủng đến nơi rồi.
Sư phụ dùng tay giữ chặt quả chuông, nhưng lại nhìn vào bia mộ của người đàn ông vừa được chôn cất.
“Sao lại như vậy?” Sư phụ cau mày lẩm bẩm một mình.
"Minh Dương, Tiểu Hải, nằm hết xuống.”
Sư phụ hét lớn với chúng tôi, Hạ Đông Hải và tôi lập tức nằm rạp xuống, tôi ôm Thanh Thanh trong lòng, sợ cô ấy sẽ bị thương.
Tên tiểu tử chúng tôi đào lên không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang nhìn ngó xung quanh, sư phụ trực tiếp đá vào mắt cá chân, cả người anh ta ngã xuống, quỳ rạp xuống đất.
Một trận cuồng phong thổi tới, đất vàng trên mặt đất cuộn lên, tiếng kèn đưa tang vang lên, một đám "người" từ xa chậm rãi đi tới.
Tiền giấy trộn lẫn với đất vàng bay lên trời, tên cướp mộ nằm bên cạnh tôi đã run lên vì sợ hãi.
“Bọn họ, bọn họ……?” Kẻ trộm mộ lắp bắp nói.
“Bọn chúng là quỷ hồn.” Sắc mặt sư phụ trở nên trầm trọng, ánh mắt dán chặt vào đám quỷ kia, rất nhanh bọn chúng đã lướt qua chúng tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều quỷ vậy, ít nhất khoảng ba mươi người vừa thổi kèn, vừa rải tiền giấy, khiêng một chiếc quan tài đen khổng lồ.
Hơn nữa, gương mặt bọn chúng…? Hóa ra đó là khuôn mặt của các loài động vật, bao gồm nhện, chuồn chuồn và rết.
Những thứ to đầu này khiến người tôi rùng mình.
"A? A a a!" Trộm mộ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vừa thấy quỷ tới gần đã sợ hãi kêu lên, sư phụ muốn đưa tay bịt miệng anh ta lại, nhưng đã quá muộn rồi.
Anh ta kêu trời kêu đất rồi đứng dậy, bắt đầu chạy như điên, cố gắng thoát ra khỏi đất dưỡng thi.
Đôi mắt của những con quỷ đó ngay lập tức bắt đầu phát sáng màu xanh lá cây, những bóng ma lóe lên, kẻ trộm mộ bị chặn lại, mấy con quỷ đầu rết đang nhe răng cười.
Dường như nó rất hứng thú với người đàn ông đang run rẩy này, vươn bốn tay ra và ném kẻ trộm mộ đang khiếp sợ vào giữa đám ma quỷ.
“Anh ta c.h.ế.t chắc rồi.” Hạ Đông Hải nhìn tên trộm mộ, thì thầm vào tai tôi.
Sư phụ cau mày, dường như đang nghĩ nên làm thế nào cứu anh ta, lại không nghĩ tới, tên trộm mộ này lại hét to về phía chúng tôi: "Sư phụ, sư phụ, cứu tôi, tôi không muốn c.h.ế.t." Anh ta vừa nói vừa cố bò về phía chúng tôi, mấy con nhện quỷ cũng theo sát phía sau.
c.h.ế.t tiệt! Mấy người chúng tôi cũng bị phát hiện rồi, sư phụ cầm thanh kiếm cốt quỷ, nhảy lên, hung hãn c.h.é.m những con quỷ đó.
Mấy con quỷ kia hét lên một tiếng, hóa thành hai nửa, nhưng lại có rất nhiều quỷ, vậy nên Hạ Đông Hải cũng lao ra theo.
Tôi nhìn Thanh Thanh trong vòng tay tôi sắc mặt tái nhợt, chỉ đành ở lại chăm sóc cho cô ấy.
Kể từ khi lời nguyền trên người Hạ Đông Hải được giải trừ, cả tốc độ và kỹ năng của cậu ấy đều tăng lên rất nhiều, chỉ vài chiêu đã khuất phục được con quỷ rồi.
Kẻ trộm mộ mở to mắt nhìn, một con chuồn chuồn quỷ đã lao về phía tôi và anh ta.
“ÁAAAA, cứu tôi, bảo vệ tôi, bảo vệ tôi.” Tên trộm mộ trốn sau lưng tôi, vẻ mặt kinh hãi.
Tôi nhíu mày, duỗi người rút roi Bách Quỷ buộc bên hông ra muốn bổ về phía đám yêu ma này, nhưng ai biết được, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện mấy cái bóng.
Máu trong cơ thể tôi dường như đang sục sôi lên, nhưng lại không có chút sức lực nào.
"Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên, đánh đi, đánh đi." Anh ta hét lên và đẩy tôi lên, khiến tôi lao thẳng vào nó.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ bị hút sạch hồn phách, nhưng hình như nó rất sợ tôi, lùi lại mấy bước.
"Minh Dương? Minh Dương, anh có sao không?" Thanh Thanh lao về phía tôi.
Cô ấy đỡ tôi dậy, trái tim tôi đột nhiên run lên, Minh Dương? Cô ấy gọi tôi là Minh Dương? Hôm qua kể từ lúc cô ấy trở lại, cô ấy vẫn luôn gọi tôi là Minh Dương. Nhìn khuôn mặt của Phạm Tú Tú, tôi đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình thật xa lạ.
Thanh Thanh luôn gọi tôi là Hứa Diệp mà?
“Cô là ai?” Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt và hỏi.
Cô ấy có lẽ không ngờ tôi lại hỏi như vậy nên lập tức sững người, khóe miệng tái nhợt nứt nẻ run lên vài lần, lắp bắp: "Em…. Minh Dương? Anh đang nói gì vậy? Em là Thanh Thanh, là Thanh Thanh của anh mà."
“Cô không phải, Thanh Thanh chưa bao giờ gọi tôi là Minh Dương cả.” Tôi đẩy tay cô ấy ra.
Trong mắt cô ấy ánh lên sự bất đắc dĩ, sư phụ cùng Hạ Đông Hải đã xử lý xong bọn quỷ hồn kia, vẻ mặt nghiêm trọng đứng trước quan tài màu đen.
"Ai dà, chắc chắn trong này có đồ tốt đây!" Tên trộm mộ phấn khích chạy đến chỗ sư phụ.
“Nói đi!” Tôi hét vào mặt người phụ nữ.
Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, mãi hồi lâu cũng không giải thích được.
"Cô là Phạm Tú Tú! Cô có phải là Phạm Tú Tú không?" Tôi nhìn vào mắt cô ấy.
Cô ấy áy náy cúi đầu, hành động nhỏ này đủ để tôi biết cô ấy là Phạm Tú Tú, tại sao lại giả làm Thanh Thanh quay lại với tôi?