Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 395




Trước kia cần đến đất dưỡng thi là vì muốn an táng quỷ thai, nhưng bây giờ Thanh Thanh mất tích rồi, nên bọn tôi cũng không vội vàng đến đất dưỡng thi nữa.
Nước mưa tẩy sạch đi dịch nhầy trên người tôi, sư phụ muốn mang chúng tôi về lại túp lều, bây giờ mưa quá to, không những không tìm được Thanh Thanh mà chúng tôi còn có thể xảy ra chuyện.
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, mặc dù lòng tôi có lo lắng cho Thanh Thanh như thế nào cũng phải theo sư phụ quay về, tránh việc cuối cùng lại liên lụy đến sư phụ.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng của tôi, vừa về đến túp lều, chúng ta phát hiện Thanh Thanh đang ở bên trong, cô ấy ngồi xổm dưới đất, gục mặt xuống đầu gối, vai đang run rẩy, hình như là đang khóc.
“Thanh Thanh?” Tôi nhanh chóng chạy qua ôm Thanh Thanh vào lòng: “Thanh Thanh, em đi đâu vậy hả? Có biết anh lo lắng như thế nào không?”
“Minh Dương, nếu phải chọn giữa anh và đứa bé, em vẫn nguyện ý chọn anh.” Thanh Thanh ngước đôi mắt ngập tràn nước mắt lên nhìn tôi.
Lòng tôi quặn đau từng cơn, chán ghét bản thân vô dụng.
Lúc này, Hạ Đông Hải và sư phụ trầm mắc đứng sau lưng tôi.
“Nói như vậy, cô đồng ý từ bỏ quỷ thai?” Tiếng của sư phụ rất trầm, người ngồi xổm xuống nhìn Thanh Thanh.
“Nếu như đứa bé này sẽ mang đến một mối họa lớn, vậy thì, con nguyện ý từ bỏ nó.” Thanh Thanh nói xong liền ôm chặt lấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy, lòng thầm thề rằng đợi việc này qua đi, tôi sẽ mang Thanh Thanh về lại thành phố sống một cuộc sống bình thường nhất, vui vẻ nhất.
Cuộc đời này, tôi sẽ dành từng giờ từng khắc ở bên Thanh Thanh.
“Khụ khụ.” Hạ Đông Hải ho nhẹ:”Được rồi, đừng chàng chàng thiếp thiếp nữa, nghĩ cho bọn tôi nữa được không?”
Tôi không thèm để ý đến Hạ Đông Hải, ôm Thanh Thanh ngồi ở một góc của túp lều, sư phụ ngồi đối diện với bọn tôi, vẫn luôn nhìn bọn tôi.
Tôi nghĩ ông ấy chắc là đang quan sát quỷ thai trong bụng của Thanh Thanh, Thanh Thanh nhắm chặt mắt, dựa vào trong lòng tôi.
Sư phụ cũng từ từ nhắm mắt, ngoại trừ tiếng mưa bên ngoài, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Tôi cũng mệt mỏi rã rời từ từ nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
“Hứa Diệp?”
Là giọng của Thanh Thanh, tôi thấy Thanh Thanh đang quay lưng đứng đối diện cách tôi không xa.
“Hứa Diệp?”
Cô ấy gọi tên tôi, tôi vươn tay ra muốn kéo cô ấy vào lòng.
“Hứa Diệp, đến lúc nào chúng ta mới có thể ở bên nhau? Mãi mãi cũng không xa rời?”
“Đợi muội có thai rồi, ta sẽ nói với mẹ ta để bà ấy cho phép nàng vào cửa, Thanh Thanh chỉ cần muội có thai, muội chính là người của Minh gia ta, chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ thuộc về chúng ta.”
Âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai tôi, khóe miệng trắng nõn nhếch lên: “Hứa Diệp, vậy con của chúng ta tên gì?”
“Ừm, Tiếu Bảo thế nào? Ý nghĩ là như châu như ngọc, ta sẽ nâng niu hai mẹ con muội trong lòng bàn tay, chăm sóc thật tốt.”
“Thật sao?” Thanh Thanh cười rạng rỡ.
“Tất nhiên là thật, muội, ta, còn có đứa trẻ, chúng ta mãi mãi không rời xa nhau.” “Hứa Diệp, vì sao huynh nói lời không giữ lời? Hứa Diệp!”
Thanh Thanh quay đầu lại, mặt của cô ấy trở nên hung ác, làn da trắng như tuyết đột nhiên nứt ra lộ cả thịt, lớp thịt cháy đen trong chốc lát xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi giật mình, nhưng vẫn đứng đó.
Thanh Thanh trở thành như vậy đều bởi vì tôi, là do tôi không bảo vệ tốt cho Thanh Thanh.
“Huynh sợ sao?” Hai hốc mắt của Thanh Thanh chảy hai hàng lệ.
Tôi tiến về phía trước một bước, Thanh Thanh liền quay lưng lại với tôi, cả người cô ấy đều nứt toác ra, bả vai đơn bạc co rút lại, không quay đầu lại.
“Chúng ta không thể rồi, Hứa Diệp, muội đã làm một việc mà huynh sẽ không thể nào tha thứ cho muội.” Tiếng khóc của Thanh Thanh văng vẳng trong tai tôi.
“Bất luận muội đã làm gì, huynh đều sẽ không do dự mà tha thứ cho muội.” Không đợi Thanh Thanh nói xong, tôi đã ngắt lời Thanh Thanh.
Thanh Thanh lắc đầu: “Không đâu, huynh sẽ không thể tha thứ cho muội.”
Thanh Thanh vừa nói vừa đi về phía trước, nhìn thấy bóng hình cô ấy càng lúc càng xa, lòng tôi đau như cắt, chỉ có thể mở to mắt cô ấy rời đi.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, không được đi, không được!”
Tôi hét lớn quỵ xuống, ánh mặt trời rọi xuống làm tôi không thể mở được mắt.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi?” Hạ Đông Hải đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, tôi lấy tay sờ vào trong lòng đột nhiên run lên.
“Thanh Thanh đâu? Thanh Thanh đi đâu rồi?” Tôi nhìn xung quanh.
“Đừng kích động như vậy, ở bên kia.” Hạ Đông Hải nói xong chỉ tay về phía xa:
“Không biết ông già đang nói với Thanh Thanh cái gì.”
Tôi lập tức ngồi dậy, Hạ Đông Hải kéo tôi đi thay bộ đồ còn đang ướt sũng trên người, tôi không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp đi về phía của sư phụ và Thanh Thanh.
Ánh mắt của sư phụ nhìn về phía tôi, ông ấy nói với Thanh Thanh một câu: “Được rồi, lời cần nói đã nói hết rồi, cô tự mình tính toán đi, chỉ có điều cô phải nhớ rõ, tim của hắn không phải của cô, cô có làm gì cũng vô dụng thôi.”
“Sư phụ?” Tôi nhìn sư phụ, lại nhìn về phía Thanh Thanh: “Thanh Thanh, sắc mặt của em hình như không được tốt?”
Tôi kéo tay của Thanh Thanh, tay của cô ấy lạnh ngắt, Thanh Thanh lộ ra nụ cười khổ: “Em không sao.”
“Minh Dương, chúng ta xuất phát đến đất dưỡng thi đi, việc này không thể cứ trì hoãn mãi được.” Hạ Đông Hải nói xong liền quay người đi về phía Hạ Đông Hải.
Một tay của tôi đặt trên vai Thanh Thanh, một tay ôm lấy cô ấy.
“Anh đối với em thật tốt, cho dù chỉ có bảy ngày, bảy ngày thôi em cũng mãn nguyện rồi.” Cô ấy dựa vào n.g.ự.c tôi, miệng líu ríu nói.
“Cái gì?” Tôi nhìn Thanh Thanh.
Cô ấy lắc đầu, ánh mắt hiện lên thần sắc ôn hòa giống như Phạm Tú Tú.
Tôi ôm lấy cô ấy, đi phía sau sư phụ và Hạ Đông Hải, thời tiết hôm nay cũng không tệ, chúng ta đi một mạch không ngừng nghỉ, Thanh Thanh sợ tôi mệt nên thường muốn tôi để cô ấy tự đi.