Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 393




“Ầm ầm.”
Trên trời sấm chớp đùng đùng, Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy chạy khỏi túp lều.
“Thanh Thanh!” Tôi gọi lớn đuổi theo cô ấy ra ngoài.
Theo lý mà nói, sức khỏe của Thanh Thanh yếu như vậy, bước chân của tôi lại nhanh, cô ấy căn bản không thể nào biến mất trước mắt tôi được, nhưng sự thật là đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Cô ấy đột ngột biến mất trong trận mưa tầm tã này, chỉ còn lại mình tôi lóng ngóng đứng trong mưa.
“Minh Dương! Minh Dương! Đừng đuổi theo nữa!” Tiếng kêu của sư phụ bên tai tôi, giọng nói tràn ngập sự lo lắng, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện trước mặt mình đã xuất hiện một tầng mây mù.
Bóng hình của sư phụ và Hạ Đông Hải đã cách tôi rất xa rồi, nhưng mà tôi không hề ngừng lại, vẫn đang bất chấp kiếm tìm hình bóng của Thanh Thanh.
Cuối cùng không cẩn thận, trẹo chân một cái cả người nghiêng về phía trước, cả người ngã xuống một nơi nhầy nhụa.
Chất nhầy đó giống như nước mũi, bao lấy cơ thể tôi, mùi của dịch nhầy đó dường như có một chút mùi tanh đáng sợ, vừa ngửi thấy cả người đều cảm thấy buồn nôn vô cùng.
“Chít chít chít “ Đột nhiên truyền đến một âm thanh đáng sợ.
Chỗ tối đen ở phía trước dường như có thứ gì đó, cách tôi rất gần, tôi có thể cảm nhận được, có gió thổi qua gò má tôi, làm tim tôi giật thót.
Một thứ lạnh lẽo ướt át trượt qua cánh tay tôi.
Tôi run rẩy đút tay vào túi áo, lấy ra bật lửa, nhắm chặt mắt, trong lòng mong đó chỉ là tự tưởng tượng mà thôi.
Chắc chỉ là đụng phải vách tường thôi, nhưng mà vách tường thì sao lại “chuyển động” được?
Tôi lạch cạch quẹt bật lửa mấy lần, nhưng dường như bị ướt mưa nên cái bật lửa không quẹt lên được lửa.
“Chít chít chít.”
Một khối thịt ướt át trơn trượt vừa l.i.ế.m má tôi một cái, cả người tôi lập tức run rẩy, cảm giác này giống như bị điện giật vậy.
Đối diện chắc là một vật sống? Nhưng mà cái lưỡi to như vậy?
Tôi bắt đầu mất tự chủ lùi về sau một bước lớn, thứ đồ đó không có tiến gần, đỉnh đầu tôi truyền đến tiếng gọi của Hạ Đông Hải.
“Minh Dương? Minh Dương?” Tiếng của Hạ Đông Hải cách tôi rất gần, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng trên đỉnh đầu, tay Hạ Đông Hải đang cầm đèn pin rọi xuống.
Tôi dựa vào ánh đèn mờ ảo phát hiện xung quanh đều là những bức tường vô cùng trơn bóng, ở dưới đất còn có một vũng nước đậm màu tanh tưởi, đây có lẽ là máu?
Nhưng mà, lại là màu đỏ sẫm. Âm thanh kỳ quái ở phía sau lưng lại lần nữa truyền đến, đầu tôi bắt đầu run rẩy, giờ khắc này tôi đã không còn dũng khí quay đầu lại nhìn rồi.
“Minh Dương, đừng quay đầu.” Sư phụ hét to.
Tôi đứng im ở đó, không dám hó hé tiếng nào, chỉ cảm thấy sau lung có một cỗ sát khí đang ngày càng tiến gần tới tôi, sư phụ từ phía trên quăng xuống sợi dây thừng, trong chốc lát liền trói lấy tôi, đồng thời để Hạ Đông Hải kéo tôi lên.
“Sư phụ.” Tôi muốn chìa tay ra kèo sư phụ lên, nhưng sư phụ lại nghiêng người tránh cái tay của tôi.
Tôi vừa quay đầu liền phát hiện thì ra sau lưng tôi lại có một con bạch xà còn to hơn cả một con người, nó đang lè lưỡi ra, bốn phía đều là xương người, còn có giày và quần áo nát vụn, xem ra con rắn này đã ăn thịt không ít người rồi.
Có một số quần áo còn rất mới, có lẽ nó vừa mới có một bữa ăn “thịnh soạn”.
“Ai dô, ai dô.” Tay của Hạ Đông Hải vẫn còn đau, lúc kéo tôi lên phải tốn chút sức, cậu ấy thở hắt một cái, cả cánh tay đều đang run rẩy.
Kéo tôi lên xong, cậu ấy liền nằm dài trên mặt đất, không muốn động đậy.
“Nếu tay tôi bị phế mất thì cậu phải nuôi tôi cả đời đấy.” Hạ Đông Hải cau mày nháy mắt với tôi một cái.
Tôi lười để ý đến cậu ta, cầm đèn pin lên chiếu xuống chỗ sư phụ, sư phụ và con rắn đó đang rất gần nhau, nó đã dựng người dậy, tiếng “chít chít chít” ngày càng to.
“Ông già, con quăng dây thừng xuống, ông nhanh lên đi.” Hạ Đông Hải hét gọi sư phụ.
“Không được, nếu ta lên, con rắn này sẽ đi theo lên, ta phải thu phục nó.” Giọng nói của sư phụ rất mơ hồ, nhưng chúng tôi đều nghe rõ.
“Đùa gì vậy chứ?” Miệng của Hạ Đông Hải mở to.
Cậu ta cướp đèn pin trong tay tôi chiếu về hướng con rắn, con rắn to như vậy, cái đầu của nó đã to hơn đầu của ba người gộp lại, sư phụ lại nói phải thu phục nó?
“Sư phụ, người nhanh lên đi.” Tôi hét gọi sư phụ: “Nguy hiểm quá!”
Trong lúc nói chuyện, con rắn đó đã bổ về phía sư phụ, may mà đầu của nó quá to, vì vậy động tác có chút chậm chạp.
Sư phụ lập tức tránh đi, con rắn đó mấy lần liền đều bổ hụt, tức giận mở mắt ra.
Hạ Đông Hải cười hi hi: “Thì là một con rắn ngốc nghếch à?”
“Sư phụ cẩn thận phía sau.” Tôi một bên chiếu sáng giúp sư phụ, một bên hét lớn, phần đuôi của con rắn chầm chậm tiến gần về phía sư phụ, ý đồ muốn một phát quật ngã sư phụ vào vách tường.
Sư phụ nghe thấy tiếng la của tôi liền xoay người tránh đi, cái đuôi của con rắn đập mạnh vào vách tường.
Một tiếng “bụp” thật to, hai khối đá to đã lăn xuống động.
Bên trong động trong chốc lát không nghe thấy tiếng gì nữa, Hạ Đông Hải hét lớn: “Ông già? Ba? Ba, người đừng dọa con, ba?”