Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 353




“Cậu cũng đã nói đó là chuyện của kiếp trước, hà tất cứ phải khổ sở dằn vặt? Ai sai ai đúng có ý nghĩa gì đâu?” Ánh mắt của sư phụ không nhìn tôi mà cúi đầu nhìn Hạ Đông Hải.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đối với tôi việc này rất quan trọng. Nếu tôi thực sự đã làm hại Thanh Thanh vậy tôi có tư cách gì để xuất hiện trước mặt cô ấy?
“Sư phụ con cầu xin người, người hãy giúp con.” Tôi vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt ông ấy.
Sư phụ lặng lẽ thở dài, móc ra một điếu thuốc tự cuộn từ trong túi ra hỏi tôi: “Cậu thực sự muốn biết?”
Tôi gật đầu khẳng định, sư phụ bảo tôi vừa hút thuốc vừa nghĩ về kiếp trước của tôi và Mộ Thanh Thanh.
Tạch một tiếng, điếu thuốc được châm lửa, tôi cúi đầu im lặng hút, mùi không giống t.h.u.ố.c lá cuộn chút nào mà mát lạnh như lá bạc hà.
Tôi nhắm mắt ngửi mùi hương nhàn nhạt của khói thuốc trong đầu dần hiện lên các hình ảnh.
Nơi đó là một căn phòng nhỏ bằng gỗ, ở đằng sau Minh trạch. Trong căn nhà gỗ đó một người phụ nữ hơi thở yếu ớt hấp hối nằm trên mặt đất.
Từ khóe miệng cô ấy m.á.u tươi vẫn đang không ngừng chảy ra, mắt đã bị m.ó.c mất, đôi tay run run cố gắng chống xuống mặt đất muốn bò lên.
“Thanh Thanh?” Cô ấy là Thanh Thanh.
Cô ấy dùng hết sức lực còn lại bò ra tới cửa, bỗng một bàn tay túm lấy Thanh Thanh đẩy cô ấy trở lại bên trong căn nhà gỗ.
Bàn tay đó là của đàn ông, hắn ta mặc chiếc áo bào thêu hoa màu xanh đen, vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi lôi Thanh Thanh vào trong căn nhà gỗ, hắn đem bó đuốc ngoài cửa vào.
Hắn ta châm lửa lên bàn ghế toàn bộ đồ đạc trong căn nhà. Thanh Thanh yếu ớt nằm trên mặt đất phát ra những tiếng a a a, nhưng lời cầu cứu của cô ấy không khiến đối phương thương xót mà nương tay.
Sau cùng đối phương châm lửa lên quần áo trên cơ thể cô ấy, Thanh Thanh đau đớn hét lên đầy đau đớn, gã đàn ông vứt bó đuốc xuống rời đi đầu không ngoảnh lại.
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đó đi ngang qua tôi, cả người tôi bất giác run lên.
“Anh là ai?” Người đàn ông đó trông giống hệt tôi.
Hắn ta nhếch miệng nhìn tôi cười lạnh: “Tôi chính là cậu.”
“Không, không phải, không phải tôi, không thể nào là tôi, không phải.” Tôi hét lớn.
“Bộp” một tiếng, mặt tôi bị ai đó tát mạnh một cái. Tôi mở to hai mắt phát hiện sư phụ đang nhìn tôi lo lắng: “Cậu đã nhìn thấy gì? Tại sao lại bị dọa tới mức này?”
Tôi lắc đầu môi vẫn còn run run đứng dậy nói không sao sau đó tôi kiếm cớ đi vệ sinh rồi vào nhà bếp, múc một bát nước vã lên mặt. Tôi muốn bình tĩnh lại nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Trong thùng nước hiện lên hình ảnh phản chiếu của Thanh Thanh, người cô ấy đầy vết thương m.á.u me be bét chỉ vào tôi hét lớn: “Hứa Diệp là anh đã hại tôi, là anh hại ch.ết tôi.”
“Không phải tôi, không phải, sao có thể là tôi chứ?”
Tôi hét lớn ngồi sụp xuống, dùng lực vò đầu bứt tai, tâm trạng chưa bao giờ hoảng loạn đến thế. Sao có thể chứ? Tôi hỏi đi hỏi lại bản thân mình.
Thanh Thanh hận tôi như vậy thì ra không phải vì trách tôi không bảo vệ được cô ấy mà là do chính tôi đã sát hại cô ấy.
Tôi bất lực vùi đầu vào cánh tay, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy như cả cơ thể đã bị rút cạn sức lực.
Đằng sau lưng có cảm giác như có người đang nhẹ nhàng ôm lấy tôi nhưng khi quay đầu lại lại chẳng thấy gì, giống như vừa xuất hiện ảo giác vậy, đầu óc choáng váng.
“Minh Dương?” Sư phụ đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp nhìn thấy tôi đang ngồi bệt dưới đất thì lập tức đưa tay kéo tôi dậy.
“Minh Dương cậu sao thế?” Sư phụ chau mày nhìn tôi.
Người tôi mềm nhũn dựa vào cửa ngẩng đầu nhìn sư phụ cười trong tuyệt vọng: “Sư phụ, người biết không, kiếp trước người sát hại Thanh Thanh chính là con, chính là con. Vậy mà con vẫn mở miệng ra là nói mình yêu cô ấy, còn hận Ôn Bội Như nói cô ta lòng dạ độc ác, thì ra người ác nhất chính là con.”
Tôi không biết phải hình dung bản thân mình lúc này như thế nào, trong lòng có cảm giác vỡ vụn.
Sư phụ rất kinh ngạc nhìn tôi lắc đầu: “Không thể nào.”
“Con tận mắt thấy, là con đã tự tay gi.ết Thanh Thanh.” Nếu như chưa nhìn thấy những cảnh đó tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tin bản thân có thể làm ra những chuyện như vậy.
Nhưng thực tế đã bày ra trước mắt, dù tôi có không tình nguyện đối mặt thì cũng không thay đổi được sự thật.
“Sư phụ, Thanh Thanh là do con hại ch.ết, những hành động tạo nghiệp của Thanh Thanh nên báo ứng lên người con, con tình nguyện chịu thay cô ấy.” Tôi cầu cứu sư phụ.
Sư phụ nghe xong lắc đầu nói nghiệp do ai tạo ra thì người đó phải chịu hậu quả, nhưng ông ấy có thể khẳng định người kiếp trước gi.ết Thanh Thanh tuyệt đối không phải là tôi.
“Sư phụ, người không cần an ủi con, con tận mắt trông thấy là con đã phóng hỏa gi.ết Thanh Thanh, con…” Tôi cắn chặt răng.
Sư phụ nói rất chắc chắn: “Ta không an ủi cậu, nếu kiếp trước cậu tạo nghiệp ta không thể nào không thấy, cho nên ta không phải đang an ủi cậu.”
“Nhưng…” Tôi hoang mang nhìn sư phụ.