Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 350




"Hứa Diệp, anh đi đi, bộ dạng này của em đã không còn xứng với anh nữa, anh hãy đưa bạn anh đi đi, lối ra ở bên trái từ đó đi ra ngoài có thể rời khỏi nơi này. Nhớ kỹ, sau này đừng quay lại nữa." giọng điệu của Thanh Thanh yếu ớt.
Tôi không khỏi cảm thấy xót xa khi nghe đến đây: "Không được, anh nhất định phải mang em đi cùng. Kiếp này dù sống ch.ết, anh cũng sẽ ở bên cạnh em."
Im lặng, một khoảng im lặng kéo dài, Thanh Thanh cúi đầu tựa vào n.g.ự.c tôi, cô ấy khóc nức nở đẩy tôi ra, từng bước đi về phía bài vị.
“Tách” một tiếng, cô ấy thắp một ngọn nến trắng trên bàn, ngọn nến màu vàng lập lèo đong đưa.
Thanh Thanh đưa lưng về phía tôi, cô ấy mặc bộ đồ hát kịch màu xanh lam.
Tôi định đi về phía cô ấy thì cô ấy hét lên: "Đứng lại” sau đó tôi không còn cách nào khác ngoài việc đứng yên.
“Đừng qua đây, em sợ mình sẽ dọa anh.” Thanh Thanh ngữ khí cực kỳ trầm thấp.
Nói xong cô ấy chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp nay lại vô cùng đen kịt, vết thương lở loét thối rữa trên khuôn mặt, tôi sợ hãi lùi về phía sau nửa bước.
Ngọn nến trắng trong tay Thanh Thanh rơi xuống đất, tôi sửng sốt, lập tức bước lên phía trước, tôi biết vừa rồi phản xạ tự nhiên của mình đã làm tổn thương Thanh Thanh.
Đột nhiên xung quanh xuất hiện một làn sương mù, một luồng yêu khí áp bức nhanh như chớp lao về bên này.
Tôi nhớ ra mùi vị này, mùi vị này thuộc về Liễu Trường Minh.
“Đi đi.” giọng nói Thanh Thanh cực kỳ lạnh lùng từ trong bóng tối truyền đến.
Tôi không còn cách nào khác đành bế Hạ Đông Hải chạy sang phía lối ra bên trái, sau khi chạy ít nhất nửa tiếng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói lóa, tôi nheo mắt lại nhìn kỹ mới thấy, đây không phải là sân sau của Minh Gia sao? làm thế nào mà?
“Đưa ta, đưa ta, đưa viên thuốc cho ta.” Lão thái bà ngồi xổm dưới tán cây hoa hòe ở sân sau, lẩm bẩm một mình, tôi ôm Hạ Đông Hải chạy về phòng.
Trong căn phòng, sư phụ đang khoanh chân ngồi ở trên giường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nghe thấy tiếng bước chân lập tức mở mắt ra.
"Minh Dương? Tiểu Hải?" Sư phụ vội vàng đứng dậy, kêu tôi đặt Hạ Đông Hải xuống, Hạ Đông Hải sắc mặt tái xanh.
“Xảy ra chuyện gì?” Sư phụ đặt tay lên cổ tay Hạ Đông Hải: “Sao mạch đập yếu thế?”
"Đều là lỗi của con, chắc là roi đánh quỷ đã làm bị thương Đông Hải." Tôi cắn chặt răng, ở tình huống vừa rồi tôi thật không biết nên làm như thế nào. Sư phụ nghe vậy liền cau mày, bắt đầu đổ chu sa lên người Hạ Đông Hải, cắt ngón tay giữa của Hạ Đông Hải, m.áu chảy ra có màu đỏ đen.
“Sư phụ, lấy viên thuốc cho Đông Hải uống đi, cứ như vậy Đông Hải có nguy hiểm gì không?” Tôi lo lắng nhìn Hạ Đông Hải.
"Không được, hiện tại cơ thể của Đông Hải rất yếu, nếu như cho uống thuốc quá mạnh sẽ bị phản tác dụng." Sư phụ vừa nói vừa cẩn thận đưa tay sờ vào cổ Hạ Đông Hải, cuối cùng ngẩng đầu lên bảo tôi thay quần áo, sau đó đi ra thị trấn mua một bao muối hột và xin ít nước tiểu của bé trai, sư phụ muốn hóa giải lời nguyền cho Hạ Đông Hải.
“Được!” Tôi gật đầu ngay lập tức, để đảm bảo an toàn, sư phụ yêu cầu tôi đeo khẩu trang và đội nón.
Muối hột có thể mua ở khắp mọi nơi, nhưng còn nước tiểu của bé trai thì sao?
Cầm lấy tiền sư phụ đưa, tôi xuống núi mua ngay một bao muối, rồi tôi bắt đầu lang thang khắp thôn tìm các bé trai.
Nhìn thấy một đám trẻ con đang nghịch bùn phía trước, tôi không chút do dự chạy tới, cười nói với bọn trẻ: "Tụi con có ai muốn đi tè không? Nếu muốn tè thì có thể tè vào chậu này của chú có được không?"
“Ông chú kỳ lạ?” Một cậu bé đứng dậy ra sức ném đống bùn trong tay về phía tôi.
Tôi phủi phủi vết bẩn, cố nặn ra một nụ cười, nhìn đám trẻ nói: “À, đứa nào chịu tè vào cái chậu này, chú có thể cho mấy đứa tiền mua kẹo.”
Sự cám dỗ của một tệ đối với những đứa trẻ này là vô cùng lớn, tôi nhanh chóng chạy về phía ngọn núi với một chậu đầy nước tiểu, chỉ sợ sẽ không kịp.
Dọc đường, nước tiểu văng một ít ra tay, tôi cố chịu đựng mùi nước tiểu, cuối cùng cũng đã giao được chậu nước tiểu của bé trai đến tay sư phụ.
Sư phụ gật đầu, lấy từ trong túi ra một con d.ao nhọn, đi về phía Hạ Đông Hải.
Trái tim tôi lập tức thắt lại, mặc dù tôi biết rằng sư phụ sẽ không làm hại Hạ Đông Hải, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được mà hỏi: "Sư phụ, thầy muốn làm gì?"
“L.ộ.t d.a cổ nó ra!” Vẻ mặt của sư phụ nghiêm nghị, tôi há hốc mồm khi nghe điều đó.
Sư phụ nhìn tôi và nói: "L.ộ.t d.a cần sự tập trung, con giúp thầy canh giữ phòng này và đừng để ai đến quấy rầy." Chỉ là, sức khỏe của thầy đã không còn như trước, nói một câu mà ho liên tục mấy lần.
Tôi gật đầu thật mạnh, thấy sư phụ lấy ra một thứ giống như cái túi thơm để lên mũi miệng của Hạ Đông Hải một lúc, và nói rằng trong túi có chứa thuốc mê làm giảm cơn đau cho Hạ Đông Hải.
Nhưng dù vậy, sư phụ vẫn trói c.h.ặ.t t.a.y chân Hạ Đông Hải, sợ Hạ Đông Hải giãy giụa lung tung sẽ khiến thầy trượt tay đ.â.m nhầm chỗ.
Con d.ao sắc bén cắt vào cổ Hạ Đông Hải, m.áu đỏ sẫm lập tức phun ra.