Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 348




“Ông có nói không? Ông không nói hôm nay tôi đánh ch.ết ông.” Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt to trán bóng của Đỗ Hữu Phúc là cơn tức giận trong người tôi lại dâng lên không khống chế được.
Đỗ Hữu Phúc theo phản xạ che mặt lại và cầu xin tôi.
Đôi mắt xảo quyệt của ông ta láo liên không biết đang nghĩ kế gì. Rất nhanh sau đó đám người cao to bị tôi đánh ngã vừa nãy đã dẫn theo Liễu Trường Minh đi tới.
Liễu Trường Minh lạnh nhạt quét qua tôi một lượt với ánh mắt đầy khinh thường.
“Tôi đã đồng ý với Thanh Thanh tạm thời không động tới cậu, giờ cậu lập tức cút ra khỏi đây, nếu không tôi đổi ý sẽ lấy mạng cậu.” Liễu Trường Minh đứng cách tôi chưa tới một mét, chắp tay sau lưng.
Tôi khẽ nhếch mép nhìn hắn ta.
“Đưa Thanh Thanh và Đông Hải ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí.” Tôi tự biết sức mình không phải là đối thủ của Liễu Trường Minh, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua.
Liễu Trường Minh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thâm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Buông ra, buông tay ra.” Đỗ Hữu Phúc dùng lực hất tay tôi ra, tôi đẩy mạnh ông ta xuống đất. Ông ta bò lồm cồm về phía Liễu Trường Minh, nói bây giờ phải triệt để xử lý tôi.
Liễu Trường Minh không chịu sự khống chế của Đỗ Hữu Phúc, quay người đi về phía trong sân. Đỗ Hữu Phúc nhìn về phía bóng lưng hắn ta hét gọi nhưng hắn ta cũng không thèm quay đầu.
Đỗ Hữu Phúc thấy Liễu Trường Minh không giúp bèn cùng đám người vội chuồn đi ngay trước mắt tôi.
Mục tiêu hiện tại của tôi không phải ông ta nên cũng không muốn dây dưa nhiều.
Liễu Trường Minh đi vào căn phòng lớn nhất trong sân, tôi bắt đầu tìm kiếm Hạ Đông Hải. Nơi này có một gian phòng chính và hai phòng nhỏ nên không khó tìm.
“Hạ Đông Hải?” Tôi lặng lẽ đẩy cánh cửa căn phòng bên trái, bên trong một đám thiếu nữ đang quỳ dưới đất, nghe thấy tiếng gọi của tôi thì ngoảnh đầu lại nhìn trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi.
Đúng rồi, đây là nơi Liễu Trường Minh dùng để lâm hạnh phụ nữ, hắn ta sẽ không nhốt Hạ Đông Hải ở nơi này, vậy chắc là ở đối diện rồi.
Tôi quay đầu đi về hướng căn phòng đối diện. Căn phòng này rất yên tĩnh, tôi dùng sức đẩy mấy lần vẫn không đẩy được cửa.
“Có cần tôi giúp không?” Giọng của Liễu Trường Minh ngay sát bên tai tôi.
Cả người tôi run lên, tên này quả là lợi hại, hắn ta tới gần tôi từ lúc nào mà bản thân tôi không cảm thấy được gì.
Liễu Trường Minh giơ cánh tay gầy và dài đẩy nhẹ một cái cánh cửa liền mở ra.
Bên trong phòng tối om, truyền ra âm thanh cạch cạch.
“Cái này?” Mùi tanh nồng của m.áu lan tỏa trong không khí. Tôi lặng đi, trong đầu lướt qua vô số tình huống xấu, lẽ nào Liễu Trường Minh đã hại Hạ Đông Hải? “Sao thế? Không dám vào trong à?” Liễu Trường Minh liếc mắt nhìn tôi, trên miệng câu theo nụ cười lạnh.
Tôi nhấc chân bước vào trong phòng, miệng khẽ gọi: “Đông Hải, Đông Hải?”
“U u u” Trong chớp mắt một đám ruồi nhặng từ bên trong bay vù ra, tôi phải khua tay che chắn. Trong góc phòng tối om có một người đang quay lưng lại phía tôi, trên người bị buộc xích sắt. Lúc này ánh sáng quá yếu tôi không dám khẳng định có phải Hạ Đông Hải không.
“Đông, Đông Hải?” Tôi khàn giọng hỏi.
“Lách cách, lách cách.”
Đối phương không có bất kỳ phản ứng, vẫn cúi đầu gặm thứ gì đó như cũ.
Tôi chỉ đành đi đến trước mặt người đó: “Đông Hải?”
“A a ang” Người đó bỗng nhiên hướng về phía tôi khàn giọng hét lên, tốc độ quá nhanh khiến tôi không ngờ tới.
Vốn dĩ đã được ăn nội đan nên tốc độ của tôi nhanh hơn rất nhiều, tôi vọt tránh qua một bên nhìn gương mặt bê bết m.á.u quen thuộc đầu óc phút chốc lặng đi.
Hạ Đông Hải nhận ra tôi sắc mặt bỗng chốc sững lại sau đó hướng về phía tôi hét lớn: “Đi, đi đi.”
Cậu ta bạt mạng vùng vẫy tay, thứ cậu ta cầm trên tay là một con gà sống. Những con mắt trên cổ cậu ta phát ra tia đỏ nhìn rất sợ.
Tôi vẫn đứng bất động ở đó nhìn Hạ Đông Hải. Cậu ta ngồi xổm trên mặt đất giống như một con thú, bắt đầu gặm cổ ăn con gà sống.
Liễu Trường Minh đứng ở ngoài cửa lạnh lùng nói: “Hiện giờ cho dù cậu có muốn đưa cậu ta đi cậu ta cũng chưa chắc chịu theo cậu.”
“Liễu Trường Minh tên khốn kiếp rốt cuộc mày đã làm gì Hạ Đông Hải?” Tôi phẫn nộ quay người nhìn chằm chằm hắn ta. Vốn dĩ tôi không định đối đầu trực diện với hắn ta, nhưng nhìn Hạ Đông Hải trước mắt cơn phẫn nộ của tôi dâng trào không thể kiềm chế.
Liễu Trường Minh nhẹ nhàng bước đi như đang bay trước mặt tôi, hơi cúi đầu nhìn Hạ Đông Hải đang ngồi dưới đất vừa ăn gà sống vừa gãi cổ cười nhẹ.
“Biết thế nào gọi là bán yêu không?" Liễu Trường Minh hỏi
Bán yêu?
“Cái gọi là bán yêu chính là không phải người cũng không phải yêu quái, tâm trí cũng một nửa giống người một nửa giống dã thú, có lúc chịu khống chế, có lúc sẽ không chịu khống chế.” Nói xong Liễu Trường Minh giơ tay cướp lấy con gà trong tay Hạ Đông Hải, m.áu gà b.ắ.n hết lên người tôi.
Hạ Đông Hải gầm gào lao về phía tôi, há miệng dùng lực cắn tôi.
Tôi lập tức rút roi da chặn miệng cậu ta, miệng cậu ta há ngoác rộng, chất dịch bên trong không ngừng chảy ra, tôi nghiêng mặt qua một bên tránh.
Chất nhầy lạnh lẽo chảy lên khắp má tôi, Liễu Trường Minh cười lạnh một tiếng, nới lỏng sợi xích sắt vốn đang trói cổ Hạ Đông Hải.