Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 340




Sư phụ chìa tay ra, chạm vào bàn tay tôi, tôi cắn chặt răng nói với sư phụ: “Sư phụ, con chuẩn bị xong rồi!”
Sư phụ gật gật đầu, liền nắm lấy tay tôi đưa lên, chỉ nghe vang lên một tiếng
“răng rắc”, tôi đau đến mức suýt chút thì ngất đi.
Ông ấy còn từ từ nâng cánh tay tôi lên cẩn thận xoay hai vòng, xác nhận không còn bất kỳ vị trí nào bị sai nữa, mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Phát hiện tôi đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh, bèn lập tức dìu tôi ngồi xuống.
“Con xem con kìa, còn nói đã chuẩn bị xong rồi?” Sư phụ vừa nói vừa lấy trong túi ra một ít thuốc nước kêu tôi xoay người qua để xức thuốc lên.
Tôi vừa quay người qua sau lưng liền truyền đến một cảm giác đau nhói thấu tâm can, sư phụ cởi đồ tôi ra, nói vết bầm của tôi rất lớn nhưng vẫn còn được, đến sáng mai chắc là tôi không cử động được nữa.
“Vậy thì phải làm sao? Ai đi đưa Vương Thành lên đây được?” Tôi nhìn sư phụ, tức thời cũng không suy nghĩ được gì.
Sư phụ cười nói ông ấy đi là an toàn nhất, nói thế nào đi nữa thì Đại Ngốc cũng là người của thôn Minh Hà, ông ấy hiện đang ở trong thân xác của Đại Ngốc, người khác nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ.
Tôi nghĩ hiện nay cũng không còn cách nào khác, đêm ngày càng khuya, ba người bọn tôi ở dưới một mái hiên, sư phụ hình như mệt lắm rồi, nằm sấp ở trên bàn gáy khò khò.
Hạ Đông Hải ở một bên nhìn sư phụ không nói lời nào.
“Đông Hải, thật ra?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải muốn nói vài lời tốt đẹp cho sư phụ.
“Không cần nói nữa, ông ấy lúc nào cũng như thế, đứa con trai như tôi ở trong mắt của ông ấy chỉ e không bằng được việc tu luyện của ông ấy.” Hạ Đông Hải nói xong liền nhắm chặt mắt không thèm để ý tôi nữa.
Tôi chỉ đành lặng lẽ thở dài, lúc trước quan hệ của tôi và bố tôi chẳng phải cũng giống như kẻ địch sao?
Nhưng khi sau khi tôi thật sự trở thành trẻ mồ côi thì lúc nào cũng nhớ đến ông ấy, nhưng đã không còn cơ hội nói với ông ấy bất cứ câu nào nữa.
“Két két két, két két két.”
Ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh kỳ lạ, tôi cảnh giác bò dậy, ở phía sau lưng đau như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Huhuhu, huhuhu…”
Tiếng khóc của phụ nữ? Phản ứng đầu tiên của tôi là người đó là Thanh Thanh, vì thế không kinh động sư phụ và Hạ Đông Hải âm thầm mở cửa đi ra.
Cây hòe ở sân sau bị gió thổi xào xạc, tôi nhìn tứ phía, phát hiện ở bên cạnh giếng nước có một bóng người.
“Tiểu Phân?” Tôi bước nhanh qua, Tiểu Phân nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tôn thiếu gia, cậu, cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi?” Tiểu Phân lau nước mắt, một nửa thân người bay lơ lửng.
Linh hồn có vẻ đã rất suy yếu rồi, đã ở trạng thái nửa ẩn nửa hiện rồi.
“Sao cô vẫn còn ở đây?” Tôi cau mày nhìn Tiểu Phân.
Tiểu Phân vừa nghe liền tủi thân khóc lớn, nói x.ác của mình vẫn còn ở dưới giếng, hơn nữa kẻ gi.ết cô ấy vẫn còn chưa bị bắt, cô ấy không có cách nào rời khỏi đây.
Nếu như trước lúc linh hồn tiêu tán cô ấy không đầu thai chuyển kiếp, vậy thì sẽ bị hồn bay phách tán, không thể đầu thai.
“Xin lỗi, trước kia tôi đã đồng ý với cô, nhưng mà? Sau đó lại?” Tôi đầy áy náy nhìn Tiểu Phân.
Tiểu Phân lắc lắc đầu: Tôn thiếu gia, tôi biết chuyện xảy ra sau này, tôi không trách cậu, bây giờ cậu giúp tôi vớt x.ác của tôi lên đem đi hỏa táng, để tôi thuận lợi đầu thai chuyển kiếp.”
Tiểu Phân vừa nói vừa bắt đầu nức nở, tôi gật đầu, việc này dáng ra tôi phải làm từ sớm, chỉ là bên trong giếng nước có nước, lại đang trong đêm tối một mình tôi không có cách nào xuống dưới được.
“Lạch cạch, lạch cạch.” Sau lưng tôi có tiếng bước chân đến gần, tôi vừa quay người liền nhìn thấy sư phụ.
Tiểu Phân đã bị dọa trốn xuống giếng rồi, sư phụ cau mày nhìn tôi: “Minh Dương, sư phụ đã nói với con biết bao lần rồi, không được đến gần hồn ma, nếu không sẽ tổn hại đến dương khí của con.”
Tôi đương nhiên biết sư phụ là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã đồng ý với Tiểu Phân, nếu như không giúp cô ấy, vậy thì cô ấy đáng thương quá. Tôi đem chuyện của Tiểu Phân kể lại cho sư phụ nghe, sư phụ chỉ đành thở dài.
“Bỏ đi, chúng ta còn ở đây mấy ngày, con tự mình xem mà làm đi, đừng vì giúp một hồn ma mà làm tổn thương bản thân.” Sư phụ nói xong liền kéo tôi về lại chái hiên.
Ông ấy nói, đêm tối dưới giếng âm khí nặng, vẫn là không nên xuống đó.
Tôi bèn thuận theo ông ấy quay về, chuẩn bị ngày thứ hai sẽ vớt x.ác Tiểu Phân lên.
Sáng sớm ngày thứ hai đã không thấy sư phụ đâu nữa, chỉ để lại một mảnh giấy nói là đi đón Vương Thành đến Minh trạch, Hạ Đông Hải đứng ở cửa hiên, nhìn bên ngoài trời đen như mực tôi biết cậu ấy lo lắng cho sư phụ.
“Đông Hải, hôm nay cậu giúp tôi làm một việc.” Tôi dứt khoát để Hạ Đông Hải giúp tôi kéo dây thừng, dùng việc vớt x.ác này phân tán sự chú ý của Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải cau mày, nhìn vào giếng nước đen kịt, chân mày nhíu chặt.
Bởi vì mấy ngày trước có đổ mưa, ở dưới đáy giếng có ít nước đọng, bên trong bốc lên mùi hôi thối, làm người khác buồn nôn.
“Cậu thật sự muốn xuống đó?” Hạ Đông Hải khó tin nhìn tôi.
Tôi gật đầu, nhưng cơ thể lại phản ứng thành thật hơn, lùi về phía sau một bước nhỏ, bởi vì quá hôi thối, làm tôi nhịn không được muốn nôn.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Tiểu Phân, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, đem một đầu của dây thừng cột vảo người, một đầu khác cột vào cây, để Hạ Đông Hải ở bên cạnh giếng canh, một lát nữa phối hợp với tôi kéo cái x.ác lên.