Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 334




Rời khỏi y quán, từ xa đã nhìn thấy Hạ Đông Hải ưỡn n.g.ự.c cong m.ô.n.g đứng ở ngã tư, tôi thiếu chút nữa không nhịn được cười lớn. Bởi tài nguyên có hạn, nên cậu ta hiện tại nhìn chẳng khác gì chuyển giới, mép miệng vẫn còn nhìn thấy râu.
Nhìn thấy tôi chỉ lo cười, Hạ Đông Hải vuốt vuốt cuống họng giọng bất mãn hướng về phía tôi vẫy vẫy tay: “Tên đáng ch.ết này, còn không nhanh lên?”
Huyên náo như vậy, rất nhiều người đang lên núi quay sang nhìn tôi, tôi nhịn cười đi về phía Hạ Đông Hải, cậu ta che che lại khăn choàng mới mua trên cổ, trừng mắt nhìn tôi.
“Cười cái gì mà cười? Còn không nhanh đi, nếu thấy tôi buồn cười như vậy, vậy thì cậu làm đi?” Hạ Đông Hải nổi giận.
Tôi chỉ đành cười cười: “Ha ha ha, đầu tôi to như vậy, làm sao hóa trang được? Vẫn là chỉ có cậu xinh xắn hoạt bát, ngũ quan so với tôi còn tinh xảo hơn, cậu nói đúng không?
Hạ Đông Hải trừng mắt nhìn tôi: “Cậu đang châm biếm tôi thấp?”
“Không, không có, đi, nhanh đi thôi, đi vào cùng nhóm người kia, đừng bị rơi lại phía sau, đến lúc đó sẽ rất gây chú ý.” Tôi vừa nói vừa đi nhanh lên.
Những thôn dân này đều mang theo những cô gái xinh đẹp rạng rỡ, nhìn dáng vẻ có lẽ đều không đến mười tám tuổi. Các cô gái dáng vẻ đều rất phấn khởi, nụ cười ngây thơ trong sáng, hoàn toàn không biết bản thân sắp đối mặt với những gì.
Đi khoảng một giờ, chúng tôi đã đi qua Minh trạch, núi này còn có một ngôi miếu, trước đây tôi không hề hay biết.
Hạ Đông Hải đang bị thương, đi được nửa đường thở hổn hển đòi tôi dìu cậu ta, cậu ta dùng sức nắm chặt hai quả táo trước ngực, cau mày nói với tôi tham lam mua to quá rồi.
Tôi nhìn xung quanh, những “thiện nam tín nữ” ở đây không phát hiện hành động khoa trương của Hạ Đông Hải, nếu không, chúng tôi coi như bị lộ rồi.
“Có thể nho nhã chút không, thật là khó coi.” Tôi đang nói thì phát hiện những thôn dân xung quanh đã quỳ xuống rồi, miệng còn hô to: “Bái kiến pháp sư, bái kiến pháp sư.”
Tôi liền kéo Hạ Đông Hải quỳ xuống, đồng thời nhìn về phía trước, trong lòng nghĩ không có người nào xuất hiện mà?
Kết quả mọi người xung quanh ai cũng đang ba quỳ chín lạy, một đường quỳ đến trước cửa miếu, có người còn dập đầu đến nỗi vỡ cả đầu, hai quả táo trước n.g.ự.c của Hạ Đông Hải cũng không biết đã rơi mất lúc nào rồi, bây giờ đã thành n.g.ự.c phẳng.
Tất cả mọi người quỳ ở trước cửa miếu, bắt đầu thắp hương quỳ đó, nghe nói phải đợi đến lúc toàn bộ nhang đèn đều cháy hết mới được đứng dậy.
Tôi đ.ấ.m bóp cái chân đã tê rần, Hạ Đông Hải ở bên cạnh thì đang ngồi, thấp giọng nói với tôi: “Cũng không biết là thần phật phương nào, phô trương thanh thế ghê gớm như vậy.”
“Cái miếu này?” Tôi cảm thấy cái miếu này nếu gọi là miếu thờ, còn không bằng gọi là rạp hát, trên tường vẽ toàn là con hát, còn ở trước cửa điêu khắc hình như toàn bộ đều là nhân vật trong hí khúc.
“Vù vù vù.” Hạ Đông Hải len lén thổi nén nhang, muốn nó cháy nhanh một chút. Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa miếu bị đẩy ra, hai người trung niên đi ra, một nam một nữ, gương mặt tươi cười, đoán chừng cũng là người đến cầu xin pháp sư giúp đỡ và được toại nguyện rồi.
Bọn người chúng tôi đợi hơn hai tiếng, hương hỏa xem như cháy xong rồi, mới từ dưới đất đứng dậy, tôi dùng sức phủi bụi đất ở trên người, đứng dậy chuẩn bị đi vào.
Nhưng lúc này nhóm người lại đứng xếp thành hàng, tôi và Hạ Đông Hải còn chưa hiểu rõ tình hình, trông chớp mắt liền bị xua đến cuối hàng.
“Ai da, nóng ch.ết tôi rồi.” Hạ Đông Hải với tay lên nắm lấy cổ mình.
Tôi dùng sức nắm lấy tay cậu ta ngăn lại: “Làm cái gì vậy, sợ người khác không biết cổ cậu mọc ra thứ quỷ quái gì sao?”
“Nhưng mà ngứa quá.” Hạ Đông Hải chau mày phản bác.
Tôi liếc nhìn hàng người xếp dài như rắn, liền thở dài một hơi, đổ nước lên khăn quàng cổ trên cổ của Hạ Đông Hải làm mát giúp cậu ta một chút.
Cũng may là tốc độ của hàng người này cũng nhanh, bọn tôi từ cuối hàng lên đến giữa hàng, mọi thứ trước mắt làm tôi cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Đã gặp qua ở đâu rồi?
Đúng rồi, cảnh vậy trước mắt và bức tranh lúc trước giống hệt nhau, sân khấu, còn có ghế ngồi, nếu không nhớ lầm, đi về phía trước còn có giả sơn và một cái hồ nhỏ.
Quả nhiên, sau khi bọn tôi đi vào phát hiện mọi thứ giống hệt cảnh vật trong bức họa.
Bọn tôi và người của hai nhà nữa cùng đi, đi theo mũi tên dưới sàn nhà đi đến hậu viện, cửa hậu viện đóng chặt, thì ra pháp sư không gặp người khác.
Ông ta chỉ ở trong cửa hỏi và trả lời.
Hạ Đông Hải ở bên tai tôi lầm bầm: “Nhất định là một tên xấu xí, nếu không tại sao thần thần bí bí không dám gặp người khác?”
“Cậu nói nhiều thật đó.” Tôi trừng Hạ Đông Hải.
Người nhà trước mặt, một nhà cầu đông con đông cháu, một nhà cầu tiền vào như nước, bọn tôi lại quên mất đã cầu gì trên bái thiếp.
Thế là rặn nửa ngày, cuối cùng nói là cầu gia trạch bình an.
Giọng nói của pháp sư đó rất trầm tĩnh, nghe không giống một kẻ háo sắc, ông ta chỉ nhàn nhạt nói: “Giữ lại!”
Những người đó liền dập đầu cảm ơn rối rít để lại cô gái nhà mình đem tới.