Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 324




Hạ Đông Hải nhanh chóng nhìn xung quanh, quỷ nhi đó dường như đã biến mất rồi.
“Minh Dương, nó đang ở đâu?” Hạ Đông Hải nhắm mắt lại ngửi kỹ, nhưng không ngửi được bất kỳ mùi gì của quỷ nhi.
Tôi tìm kiếm kỹ càng, cũng không có bất kỳ manh mối nào.
“Nó không thể nào biến mất được.” Hạ Đông Hải chau mày, cầm thanh đoản kiếm căng thẳng đứng trong sân, tôi cũng không dám có chút buông lỏng nào.
Nhưng đứng đến trời sáng cũng không thấy quỷ nhi xuất hiện nữa.
Người ở trong thôn đã đến Lâm gia, vốn dĩ muốn giúp đem quan tài lên núi chôn, kết quả vừa vào đến sân nhà liền thấy khắp nơi toàn là m.áu, bèn cho rằng là do tôi và Hạ Đông Hải làm.
Lão bà nhân hậu đã giải thích giúp tôi, mọi người mới sụt sịt nhìn Hạ Đông Hải, hỏi Hạ Đông Hải nên làm như thế nào.
Hạ Đông Hải lắc lắc đầu: “Nó đã chạy mất rồi, tôi nghĩ nó sẽ không quay lại đâu.”
“Nhưng vạn nhất nó quay lại thì sao? Đại tiên, chúng tôi ở đây không ai biết làm pháp sự cả? Vạn nhất quỷ thai đó quay lại, chúng tôi không phải đều phải nộp mạng sao?”
Người trong thôn nhìn Hạ Đông Hải, gương mặt tràn đầy bất an.
Hạ Đông Hải cất lại đoản kiếm, mệt mỏi bóp bóp cánh tay: “Thì ra các người cũng sợ ch.ết? Vậy sao lúc gi.ết người lại hùng hồn như vậy? Các người tạo nghiệp quá nhiều, cho dù có bị hại ch.ết cũng là đáng, đó gọi là ác giả ác báo.”
Tôi biết Hạ Đông Hải đang hù dọa bọn họ, bọn họ nghe xong đều quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Hạ Đông Hải cứu mạng.
Hạ Đông Hải thở dài một hơi: “Vậy các người làm theo lời tôi nói, tất cả mọi người đều tập hợp ở khoảng đất trống trước cổng thôn.”
Những thôn dân đó rất nghe lời, lập tức quay về nhà đưa người nhà đến cửa thôn, tôi đứng ở bên cạnh ăn màn thầu lão bà đưa cho, hỏi Hạ Đông Hải: “Cậu đang muốn làm gì?”
“Cậu không biết thôi, quỷ nhi đó tuy là ác quỷ, nhưng vẫn rất thích chỗ đông người, tôi tập trung tất cả mọi người ở đây, nó nhất định sẽ xuất hiện.” Hạ Đông Hải ánh mắt bình tĩnh nhìn những người ở đây.
Trong thôn có hơn một trăm người đều ngồi ở bãi đất trống này cả ngày, có vài người bắt đầu than vãn.
Bọn họ bắt đầu thầm thì bàn luận về Hạ Đông Hải, đều đang hoài nghi Hạ Đông Hải có thực sự là đại tiên không.
“Đại tiên, chúng tôi lúc nào mới được về nhà? Mọi người ngồi cả một ngày đều mệt rồi.” Một người đàn ông trung niên phủi phủi m.ô.n.g đứng dậy.
Hạ Đông Hải nhìn theo ngáp một cái nói: “Nếu chú không sợ bị quỷ đi theo thì bây giờ có thể về.”
“Vậy?” Người đó do dự sau đó lại ngồi xuống. “A, a, bụng của tôi.”
Trong nhóm người bỗng nhiên có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, liền đó có người kêu lên: “Ai da, vợ tôi sắp sinh rồi.”
“Sắp sinh rồi?” Tôi và Hạ Đông Hải lập tức đứng dậy, đi qua đó xem.
Ở ngoài rìa có một người phụ nữ bụng đã lớn cả người đang đổ mồ hôi.
Hạ Đông Hải lập tức bắt mạch cho người phụ nữ, thấp giọng hỏi: “Con của chị mấy tháng rồi?”
“Sáu tháng rồi.” Người phụ nữ đó nghiến chặt răng, đau đến mức cả người phát run.
Sáu tháng? Sáu tháng sao có thể sắp sinh được?
“A a a! Đau quá, đau ch.ết tôi rồi.” Thai phụ đó thảm thiết kêu lên một tiếng, mẹ chồng của thai phụ cúi đầu nhìn đũng quần của thai phụ, đã chảy m.áu rồi.
“Ai da, trời ơi, đây không phải là vì ngồi quá lâu nên bị sảy thai rồi sao?” Mẹ chồng đó miệng nói toàn lời vớ vẩn, một người phụ nữ sao có thể vì ngồi lâu mà sảy thai được?
“Đại tiên, người nghĩ cách đi.” Nhóm người bắt đầu d.a.o động, Hạ Đông Hải có chút mất bình tĩnh, cậu ta biết pháp thuật, nhưng mà không phải bà đỡ. Cậu ta cũng chỉ biết chút về đông y, bây giờ muốn hắn đỡ đẻ, cậu ta nhất định không làm được.
“Ha ha ha.”
Bụng của người phụ nữ đột nhiên phát ra tiếng cười kỳ dị, tôi ngây người nhìn cái bụng đó, lắc lắc đầu mình đang nghĩ có phải bản thân nghe lầm hay không.
“Các người ai biết đỡ đẻ thì qua xem thử đi.” Hạ Đông Hải hét lớn.
Bà lão tối qua lập tức đi ra, thôn này có rất nhiều đưa trẻ đều do bà ấy đỡ đẻ, ở đây có quá nhiều đàn ông, lão bà liền dìu thai phụ đó đến sau gốc cây lớn, cởi quần cô ấy ra xem thử.
“Ai da, m.áu chảy nhiều quá, chỉ sợ là khó sinh rồi.” Giọng của bà lão có chút run rẩy.
Mẹ chồng của thai phụ vừa nghe liền lập tức đứng dậy nói: “Tôi đi bái pháp sư rồi, ông ấy nói thai này nhất định là con trai, cầu xin bà giữ đứa nhỏ.”
“Không cần thương lượng với con trai bà sao?” Lão bà ló đầu ra nhìn bà mẹ chồng hỏi.
Bà mẹ chồng lắc đầu: “Ở nhà tôi tôi nói là được.”
Lời vừa dứt, thai phụ ở phía sau cái cây liền run lẩy bẩy đẩy bà đỡ ra, loạng choạng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt níu vào cành cây, yếu ớt nói: “Tôi, tôi, không đau nữa rồi.”
Mà bụng của cô ấy hình như có một cái gì đó đang nhúc nhích, mặc dù động tác không lớn, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đã chảy m.áu còn vỡ cả nước ối rồi cô còn không sinh, đứa trẻ sẽ bị ngạt ch.ết trong bụng cô đó.” Mẹ chồng của thai phụ dùng sức kéo thai phụ, kích động nói.