Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 296




“Anh rể, đã mấy năm không gặp, có vẻ anh gặp không ít thăng trầm?” Ánh mắt Đỗ Hữu Phúc nhìn ba tôi rất phức tạp.
Ba tôi lộ ra nụ cười gượng. Mấy năm gần đây, để trốn tránh mà chúng tôi mai danh ẩn tích trong thành phố, không dám tiếp xúc với người ngoài, sống như những cái xá.c biết đi.
Đỗ Hữu Phúc nghe xong thở dài: “Chúng em sống cũng khó khăn.”
Khó khăn? Vừa nhìn ông ta mặt lớn tai to thì biết ông ta sống thoải mái như thế nào, vậy mà mở mồm nói khó khăn.
“Mẹ tôi và Tố Mẫn đều tốt chứ?” Ba tôi mặt mũi trầm xuống.
“À, vẫn như vậy, nhưng cái bệnh điên của cô chị gái mệnh khổ của em thì ngày càng nặng, còn mẹ thì cứ đau bệnh nằm suốt. Nhưng anh rể yên tâm, em sẽ lo cho bọn họ thật tốt.” Đỗ Hữu Phúc nói với vẻ mặt nghiêm túc nhưng đôi mắt giảo hoạt cứ liếc ngang liếc dọc không ngừng.
Chị gái của ông ta lẽ nào là mẹ tôi? Ba tôi luôn nói mẹ tôi đã qua đời, tại sao chứ?
“Tạo nghiệt mà, tại sao chứ, tại sao không chịu tha cho nhà họ Minh chúng tôi!” Vốn dĩ tâm tình của ba tôi vẫn tốt, mới sau vài câu nói chuyện đã như rơi xuống địa ngục vậy.
Tôi lặng lẽ đứng một bên, không biết những lời Đỗ Hữu Phúc nói ra cái nào là thật cái nào là giả.
Đỗ Hữu Phúc giơ tay đỡ ba tôi, khuôn mặt đạo đức giả: “Anh rể, chi bằng anh cứ đợi thêm vài năm, ít ra trong thành phố không có tai họa đổ máu.”
“Đợi? Tôi sắp không đợi nổi nữa, lúc đầu mời đại sư tới đã nói thế nào? Nói Minh Dương trưởng thành là chúng tôi coi như tai qua nạn khỏi có thể về thôn được, giờ cậu lại nói tôi tiếp tục đợi?” Ngữ điệu của ba tôi bỗng cao lên, đôi mắt cũng mở to trừng trừng.
Theo sự hiểu biết của tôi thì lúc này ông ấy đã tức giận đến đỉnh điểm rồi.
Đỗ Hữu Phúc liên tục khuyên nhủ: “Anh rể, anh đừng kích động, chuyện này từ từ giải quyết, nhất định có cách giải quyết mà.”
“Không được, tôi không đợi nổi nữa, hôm nay tôi nhất định phải dẫn theo Minh Dương trở về.” Tâm tình của ba tôi đang rất kích động, nỗi uất ức phải chịu đựng trong nhiều năm giờ đã tới cực điểm.
Đỗ Hữu Phúc vừa nghe thì rất lo lắng ấn ba tôi lên ghế, khuôn mặt mang theo nụ cười xu nịnh nói: “Ai da, anh rể, có em ở đây anh còn lo gì chứ?”
Đỗ Hữu Phúc diễn kịch đúng là không tồi nhưng ba tôi phản ứng rất quyết liệt, nói bất cứ giá nào cũng phải về.
Theo tôi thấy Đỗ Hữu Phúc đang lo sợ ba tôi quay về sẽ tự tay tiếp quản sản nghiệp Minh gia, như vậy công sức tính kế bao năm của ông ta coi như công cốc.
Vì vậy, ông ta liều mạng ngăn cản.
“Tôi đã quyết rồi, giờ tôi về thu dọn đồ.” Ba tôi nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, cả đoạn đường Đỗ Hữu Phúc đều theo sát bên cạnh.
Sau khi qua hành lang, Đỗ Hữu Phúc dùng tay chặn ba tôi lại: “Anh rể, anh quay về đối với Minh gia hoàn toàn không có lợi, anh hãy nghĩ cho mọi người trong nhà mà sống ở đây, tiền em sẽ vẫn gửi cho hai người.” “Buông tay, bây giờ tôi không cần tiền.” Ba tôi gạt tay Đỗ Hữu Phúc ra.
Chiếc cặp trong tay Đỗ Hữu Phúc rơi xuống đất, một con dấu bên trong lăn ra.
Ba tôi nhìn thấy con dấu thì vô cùng kinh ngạc: “Đây là con dấu của Minh gia, sao lại ở trong tay cậu?”
“Cái này…” Đỗ Hữu Phúc ấp a ấp úng một hồi, đành nghĩ ra một lý do ứng biến: “Cái này, cái này là do hiện tại Minh gia không người cai quản, cho nên em mới…”
“Cho nên làm sao? Cậu là người ngoài, mẹ tôi sao có thể đưa con dấu cho cậu chứ?” Cha tôi trừng mắt nhìn Đỗ Hữu Phúc, dường như đã nghĩ ra gì đó.
Ông ấy nhanh chóng bước xuống cầu thang. Đỗ Hữu Phúc trực tiếp đứng chặn trước mặt ông ấy, sắc mặt trong phút chốc thay đổi chuyển sang hung ác.
“Nếu anh ngoan ngoãn ở lại đây, mọi người đều có thể bình an mà sống qua ngày, nếu anh không đồng ý thì đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn.” Xem ra Đỗ Hữu Phúc đã xé mặt nạ rồi.
Ba tôi sững sờ nhìn lão ta: “Mắt tôi mù rồi, thì ra đã bị cậu lừa ngần ấy năm. Có phải cậu trước giờ luôn có dã tâm cướp đoạt gia sản của Minh gia chúng tôi nên mới năm lần bảy lượt ngăn cản tôi trở về?”
Đỗ Hữu Phúc nhìn ba tôi bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó cười lớn. Ông ta không hề lo sợ ba tôi sẽ biết chuyện, vẻ mặt cực kỳ thoải mái.
“Hai phần ba gia sản của Minh gia đều đã rơi vào tay tôi, anh trở mặt với tôi không có lợi cho mình đâu anh rể ạ. Cho nên tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn mà ở lại đây, đừng có vướng chân vướng tay tôi.” Đỗ Hữu Phúc còn chưa nói hết thì một quyền đã giáng vào mặt ông ta.
Đỗ Hữu Phúc bị đánh tới cả người đổ vào bức tường, cái răng vàng trong miệng suýt nữa thì rơi ra. Ông ta tức giận túm cổ cha tôi, hai người lao vào đánh nhau.
Tôi ở một bên vô cùng lo lắng muốn giúp ba tôi mà lực bất tòng tâm.
“Rắc rắc rắc”
Tay vịn chạm khắc trong hành lang rung lắc, Đỗ Hữu Phúc cười hung ác dùng lực đẩy mạnh ba tôi về phía tay vịn lan can. Ba tôi lảo đảo mất trọng tâm, ngả người ra sau và lăn từ cầu thang tầng ba xuống.
“Ba” Tôi hét lớn.
Đỗ Hữu Phúc thấy ba tôi vẫn đang vùng vẫy đứng dậy thì trong mắt nổi sát ý, ông ta giờ đây giống như phát điên túm lấy ba tôi lôi lên trên.
Ba tôi thân thể gầy yếu, Đỗ Hữu Phúc túm ông ấy lên cũng không phí sức. Hiện tại quán trà kinh doanh không được tốt, căn bản không ai phát hiện ra hành động xấu xa của ông ta.
Đỗ Hữu Phúc lôi ba tôi lên tầng ba rồi đẩy ông ấy từ trên ban công xuống.
Trong ký ức của tôi, ngày ba tôi mất trời xám xịt, mưa phùn lất phất, gương mặt ông cứng đờ lạnh ngắt, tôi đã mất đi người thân duy nhất.
Bây giờ những tia m.á.u nhuộm đỏ hai mắt tôi, lông mi tôi run lên, bản thân tôi đang gào thét gọi chính mình, Minh Dương tỉnh lại mau, phải bắt những kẻ bội bạc đó nợ m.á.u trả bằng máu.