Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 289




Kỳ nghỉ hè hai năm trước, Hạ Đông Hải làm việc trong một quầy hàng rong lớn, Lâm Quý cùng với một đám người đến đó uống rượu chơi tay.
Hạ Đông Hải phát hiện trên người Lâm Quý có quỷ khí, vậy nên âm thầm quan sát Lâm Quý một cách cẩn thận. Sau ba lần chúc rượu, bất giác đã đến 12 giờ, Hạ Đông Hải kinh ngạc phát hiện có một người phụ nữ đang nằm bò trên lưng Lâm Quý.
"Đoán xem người phụ nữ đó là ai?” Biểu cảm của Hạ Đông Hải trông giống kiểu mấy phóng viên chuyên đưa tin nhảm đang phát tin vậy.
“Cậu không nói tôi biết làm sao được. Nói nhanh lên.” Tôi giục Hạ Đông Hải.
Cậu ấy liếc nhìn Lâm Quý đã đi về phía nhà vệ sinh, ghé sát tai tôi thấp giọng nói: "Người phụ nữ đó là vợ của Lâm Quý. Bởi vì Lâm Quý đánh bạc nên hai người cãi nhau, Lâm Quý đánh cô ấy một trận, kết quả người phụ nữ đó tự sát luôn.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Sau khi c.h.ế.t, cô ấy cứ âm hồn bất tán, ngày nào cũng bám theo Lâm Quý. Lâm Quý vốn là một người rất cường tráng, kết quả bị hút đi dương khí, ngày càng trở nên yếu ớt.
Tôi lại nhớ đến dáng vẻ gầy đến trơ xương của Lâm Quý, thì ra là bị hút dương khí.
“Không đúng, con quỷ đó đã được cậu siêu độ rồi cơ mà, sao người Lâm Quý vẫn còn khô quắt như vậy được?” Tôi vứt điếu thuốc đã hút hết xuống đất, dùng chân giẫm mạnh.
Hạ Đông Hải vội nhìn tôi và nhướng mày: "Ai nói rằng con Quý bị đuổi đi rồi?"
“Hả? Không phải cậu vừa nói là siêu độ rồi à?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải, tên này sao lại nói chuyện mâu thuẫn vậy chứ.
Hạ Đông Hải cười nhẹ: "Lúc đầu, tôi có ý tốt nhắc nhở Lâm Quý rằng sau lưng anh ta có quỷ, nhưng Lâm Quý chẳng những không biết ơn tôi, lại còn đánh tôi nữa. Nếu không có ông chủ tiệm ra ngăn thì chắc tôi đã bị đánh cho tơi bời rồi."
"Đừng nói mấy chuyện không đâu này, vào chuyện chính đi." Tôi lau những vết thương trên cơ thể, còn muốn đi tắm nước nóng nữa rồi nằm xuống.
Hạ Đông Hải lườm tôi: "Vội gì chứ, không phải đang nói đây à?”
Hôm đó sau khi Lâm Quý rời khỏi quầy hàng, mấy ngày sau đều không thấy anh ta đến, Hạ Đông Hải đưa tay ra diễn lại, nói hôm đó trên cánh tay cường tráng của Lâm Quý còn có cả chuột cơ.
Kết quả mới mấy ngày không gặp, cả người anh ta dường như sắp sụp đổ đến nơi vậy, còn đặc biệt gọi Hạ Đông Hải ra một chỗ riêng nữa.
Anh ta nói, mấy hôm nay nằm ngủ cứ cảm giác như bị thứ gì đó đè lên, cả người đều cảm thấy vô cùng bức bối. “Thật sự có người phụ nữ ở trên lưng tôi à? Cô ta trông như thế nào vậy?” Sắc mặt Lâm Quý trông vô cùng khó coi, cả người đờ đẫn hết ra.
Hạ Đông Hải miêu tả lại ngoại hình người đó. Lâm Quý mở to mắt rồi lấy ví của mình ra, hỏi Hạ Đông Hải xem đó có phải là người trong ví không.
Hạ Đông Hải gật đầu. Lâm Quý chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hít sâu một hơi, cuối cùng nói hy vọng Hạ Đông Hải có thể giúp siêu độ con quỷ đó đi, hơn nữa còn trả rất nhiều tiền.
Chỉ có điều sang ngày hôm sau, lúc Hạ Đông Hải muốn siêu độ con Quý đó đi thì anh ta lại hối hận, nói rằng thấy không nỡ, dù sao cũng là anh ta đã hại vợ mình.
“Người và quỷ thực sự có thể ở cùng nhau sao?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải, câu này cũng xem như hỏi cho chính bản thân tôi.
Hạ Đông Hải nghe xong thì thở dài, khẽ lắc đầu: “Cậu xem bộ dạng Lâm Quý bây giờ đi, thấy sao?”
Vừa hay lúc này Lâm Quý quay về, phần thân trên của anh ta nhìn như bộ xương biết di chuyển vậy, trông hơi sợ.
“Cậu nhìn thấy người phụ nữ đó không?” Hạ Đông Hải nhếch mép ra hiệu với tôi.
Tôi cố gắng híp mắt nhìn Lâm Quý, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả.
Hạ Đông Hải cũng hít hít mũi, cau mày: “Mấy hôm nay tôi cũng không biết bị làm sao nữa, cái mũi này hình như phế rồi, chẳng ngửi ra cái gì cả.”
Lâm Quý đi qua, khẽ chạm vào vai chúng tôi, vừa đi vừa ho, mặt trông có chút nhợt nhạt.
Theo thói quen, mọi người ở đây đều gọi anh ta là đại ca, còn có người đến dìu anh ta nữa.
“Hạ Đông Hải, cậu thấy lạ không? Dường như cả hai chúng ta đều đột nhiên không cảm nhận được gì nữa, hay là có người làm gì chúng ta rồi?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải chớp chớp đôi mắt đen như hạt đậu: “Cũng có thể, có điều thông linh không nhất thiết là do bẩm sinh, thông qua thi pháp vẫn có thể có được.”
“Hả?” Tôi nghi hoặc nhìn Hạ Đông Hải, tôi còn chưa kịp hiểu ra thì Hạ Đông Hải đã cắn rách ngón tay mình, còn vẽ thứ gì đó lên sau cổ tôi nữa.
Chỉ là, đến khi tôi quay đầu lại thì đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, Lâm Quý nằm trên tấm phản lớn, một người phụ nữ to béo đang bò trên người anh ta, cô ta đang há to miệng hút từng luồng khí màu trắng trên người Lâm Quý.