Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 276




Tôn Tử cười khinh khỉnh với chúng tôi rồi quay người bước vào cổng trường.
Tôi và Hạ Đông Hải đi phía sau cậu ta vào trong phòng học, khoảng cách giữa chúng tôi được kéo ra rất xa, tôi thật sự không muốn nhìn cậu ta nữa.
Tuy nhiên, hôm nay mới lên lớp được nửa buổi, Tôn Tử đã nghe điện thoại rồi đi ra ngoài.
Không biết vì sao cậu ta lại đến trường học, bây giờ đối với cậu ta bằng tốt nghiệp chắc không còn ý nghĩa gì đâu?
"Ôi, thật đáng ghét, cô gái đó là ai?"
"Không biết, không lẽ Chí Mậu lại có bạn gái mới sao?"
Vài nữ sinh ngồi bên cửa sổ bắt đầu lẩm bẩm một mình, tôi tranh thủ lúc cô chủ nhiệm soạn giáo án, lặng lẽ dời vị trí ngồi.
Quay đầu ra ngoài cửa sổ, tôi thấy Tôn Tử đang trò chuyện rất nhiệt tình với một cô gái.
Từ hướng của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của cô gái, cô ấy cao ít nhất 1m7, thân hình gầy gò, tóc ngắn và trên người có hình xăm.
Trong thời tiết mát mẻ này mà cô ta chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu xám và chiếc quần jean rách nát.
Sở dĩ tôi nói "rách nát" là vì phía sau chiếc quần jean thậm chí còn có vài chỗ rách nữa, chắc là hiện tại đang hot mẫu quần như vậy, nhưng cách ăn mặc táo bạo như vậy tôi chưa bao giờ thấy ở trường chúng tôi.
Tôi không biết mối quan hệ giữa cô gái và Tôn Tử là gì, sau khi nói chuyện với Tôn Tử, cô gái quay người và đi về phía lớp học của chúng tôi.
Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi cảm thấy cô gái này rất quen mặt, nhưng tôi không nhớ đã gặp ở đâu nghĩ hoài cũng không ra.
"Minh Dương! Ra đây!" Cô gái đó đứng trước cửa phòng học gọi thẳng tên tôi, tôi ngơ ngác đứng thẳng dậy.
Cô gái đó nhìn tôi dò xét một cách cẩn thận, cô gái ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, tôi ngây người nhìn cô gái đó, Hạ Đông Hải nhướng mày nhìn tôi và cười dung tục.
Các nam sinh trong lớp nhìn thấy gái đẹp "tươi mát" như vậy, một số người còn huýt sáo thích thú.
"Anh điếc sao? Em kêu anh đi ra đây." Cô gái đó mang thái độ ngang ngạnh càn quấy.
Tôi cau mày bước nhanh ra ngoài, muốn xem cô gái này làm gì.
Tôn Tử đứng cách tôi hai ba mét, không nói gì đứng hút thuốc, cô gái nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nói: “Em gặp qua anh, anh là bạn thân của anh trai em, Minh Dương đúng không?”
"Anh cô? Anh cô là ai? "Trong đầu tôi mơ hồ.
"Anh trai em tên Kiến Nam, em tên Trương Tịnh Di." Khi Trương Tịnh Di nói ra điều này, tôi liền nhớ ra.
Đúng vậy, tôi đã từng gặp cô gái này, nhưng đó là một năm trước, khi đó cô gái này là một cô bé với mái tóc dài bồng bềnh, khi cười có hai lúm đồng tiền, từ nước ngoài trở về để gặp Kiến Nam.
Không ngờ chỉ trong một năm, cô gái này đã có sự thay đổi lớn như vậy, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay cô gái này mới mười sáu tuổi.
“Oh, Tịnh Di, anh nhớ ra rồi, anh?” Tôi nhìn Trương Tịnh Di, cô gái này đối xử với Kiến Nam rất tốt, nhưng Kiến Nam lại có chút hống hách sai vặt cô ta.
Hơn nữa, cậu ấy còn thường nói rằng đây không phải là em gái cậu ta, mà là do mẹ kế của cậu ta dẫn đến. "Lần này em về nước là để tìm anh trai, không liên lạc được với anh ấy nên em trực tiếp đến trường. Tôn Chí Mậu nói lúc anh em đi leo núi với anh rồi không thấy đâu nữa?" Trong mắt Trương Tịnh Di đã đầy sự lo lắng.
Tôi sửng sốt, mỗi lần có chuyện thúi gì là tên Tôn Tử này đều đổ hết lên đầu tôi?
“Không phải, cậu ta?” Tôi thực sự không biết phải nói gì trong lúc này.
"Không phải gì hả? Có phải anh em mất tích rồi không? Nếu vậy, anh đã báo cảnh sát chưa?" Trương Tịnh Di nhìn tôi chằm chằm, tôi há hốc miệng không biết nên nói gì.
Cô ấy rất lo lắng cho Kiến Nam, nếu tôi nói với cô ấy rằng Kiến Nam đã c.h.ế.t, tôi không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào.
“Anh muốn tìm một chỗ rồi anh em mình nói chuyện cho đàng hoàng.” Tôi nhìn Trương Tịnh Di, trầm giọng nói.
Tôn Tử bước nhanh tới:“Minh Dương, cậu và Kiến Nam có mâu thuẫn, sau khi lên núi Kiến Nam liền mất tích, nhất định cậu đã hại Kiến Nam, Tịnh Di không được gặp riêng loại người này sẽ rất nguy hiểm. "
Tôn Tử đổi trắng thay đen, Trương Tịnh Di nhìn tôi chằm chằm: "Minh Dương, những gì Tôn Chí Mậu nói có phải là sự thật không?"
“Không!” Tôi cố gắng hết sức để làm dịu cơn giận của mình.
Trương Tịnh Di nhìn Tôn Tử rồi nhìn tôi, như thể đang cân nhắc xem ai là người nói thật.
Tôn Tử đặt tay lên vai Trương Tịnh Di, nhẹ nhàng nói với Trương Tịnh Di:“Tịnh Di, em là em gái của Kiến Nam, cũng là em gái của anh, anh sẽ cùng em đi báo cảnh sát, đêm nay em hãy ở lại biệt thự của anh.”
Những lời này vừa nói ra, tim tôi lập tức đập mạnh, ở biệt thự của Tôn Tử? Thế thì đây chẳng khác nào thỏ vào miệng cọp.
Trương Tịnh Di nhìn tôi chằm chằm rồi dùng sức đẩy tay Tôn Tử ra.
Tôn Tử ngây người nhìn Trương Tịnh Di.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trương Tịnh Di nhìn tôi nói.
“Được, vậy anh dẫn em ra quán cà phê bên ngoài.” Vừa nói vừa quay đầu liếc Tôn Tử một cái, tôi nghĩ bộ dạng đạo đức giả của cậu ta đến một cô gái mười mấy tuổi cũng không lừa được.
Nhìn Tôn Tử đỏ bừng mặt, trong lòng tôi thực sự thấy xót xa cho Tôn Tử.
Tôi dẫn Trương Tịnh Di đến quán cà phê, cô gái gọi hai cốc cà phê, chúng tôi ngồi xuống bên cửa sổ, thời điểm này rất ít người nên không cần phải đề phòng người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.
"Thật ra em cũng không phải tùy hứng mà trở về, anh tin hay không cũng được, nhưng chính anh em báo mộng cho em." Nói đến đây sắc mặt Trương Tịnh Di bỗng thay đổi.
Khi hai ly cà phê được bưng ra, cô gái thở phào, nhấp một ngụm cà phê rồi kể tiếp: “Em nằm mơ thấy anh em cả người đầy m.áu, khóc ở trong cái vò ngâm rượu”.
Trương Tịnh Di hốc mắt đỏ lên: "Minh Dương, có phải anh em đã c.h.ế.t rồi không?"
“Anh không muốn giấu em, Kiến Nam quả thực đã c.h.ế.t, bị Tôn Tử hại c.h.ế.t.” Tôi cúi đầu.
Trương Tịnh Di lấy cốc cà phê còn nóng hổi trên bàn hất thẳng vào người tôi, tôi hét lên đứng dậy, hai cánh tay đã đỏ bừng vì nóng.
“Em làm cái gì vậy?” Cô gái này đúng là lúc nóng lúc lạnh.
"Tại sao anh không báo cảnh sát khi anh tôi c.h.ế.t? Không phải anh biết h.u.n.g t.h.ủ là ai sao? Hay anh cũng là đồng phạm?" Trương Tịnh Di như mất đi lý trí, phẫn nộ nhìn tôi.