Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 264




Tiếng cầu thang bị chúng tôi giẫm "rầm, rầm, rầm", tôi không dám quay đầu lại chút nào, nhưng hơi thở lạnh lẽo sau lưng chúng tôi không hề tản ra.
"Ầm" một tiếng, tôi và Hạ Đông Hải không biết bị thứ gì đó trói dưới chân, liền ngã xuống đất.
Một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt tôi, tay thì không biết dính phải thứ gì đó nhơm nhớp.
“Vù vù vù vù” lũ ruồi bay xung quanh, tôi xua tay, liều mạng đuổi chúng đi.
“Cạch” cánh cửa đại sảnh đóng lại, tôi và Hạ Đông Hải đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, “tách” một tiếng, đèn trong phòng khách bật sáng, tôi khó chịu nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ ràng chuyện gì đã xảy ra..
“A!” Chỉ thấy một t.h.i t.h.ể đã bị phân hủy nằm trên mặt đất, nội tạng của cô ta bị lấy ra hết, bụng rỗng tuếch.
Mặc dù trên mặt đã xuất hiện rất nhiều vết hồ m.áu t.ử t.h.i, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy là chị Ngô!
*Hồ m.áu t.ử t.h.i (livor mortis) là một dấu hiệu của t.h.i t.h.ể đã ch.ết. Đó là khi m.áu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.*
"Tôn Tử! Có phải là cậu không? Cậu mau ra đây cho tôi." Một cơn tức giận khó giải thích dâng lên trong lòng tôi, tôi hối hận, hối hận vì mình lúc đó không giữ chặt cậu ta đến ch.ết cũng không buông.
Tôi hối hận khi đó đã động lòng trắc ẩn với cậu ta, cậu ta vốn dĩ không phải là con người.
"Ha ha, ha ha."
Bên tai truyền đến một trận cười đáng sợ, âm thanh này không phải nam cũng không phải nữ, tuy rằng trầm thấp nhưng lại cực kỳ chói tai.
Trái tim tôi đột nhiên bị bóp chặt, cái người khom lưng ban nãy ở trên lầu đang từng bước đi xuống cầu thang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.
“Tôn?” Tôi vỗn dĩ muốn gọi 2 chữ Tôn Tử, nhưng tôi lại ngập ngừng.
Đúng vậy, tôi không dám chắc chắn, vì khuôn mặt đó không phải là khuôn mặt mà tôi nhớ trong ký ức, đó là khuôn mặt một nửa là Tôn Tử, một nửa là phụ nữ.
Dường như trước đây tôi đã gặp qua người phụ nữ này, trông cô ta rất quen.
“Ha ha, nhanh như vậy đã không nhận ra tôi sao?” Nửa khuôn mặt còn lại nhìn vào tôi chớp mắt.
Tôi như tỉnh lại trong mộng: "Cô, cô, cô là Lăng Vi Như sao?"
“Sao cô lại?” Tôi mở to mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nữa? Tại sao Tôn Tử và Lăng Vi Như lại cùng một thể xác?
"Chúng tôi vốn dĩ định đi tìm anh, nhưng không ngờ anh lại tự dâng mình đến đây?" Lăng Vi Như cười rạng rỡ.
Nửa khuôn mặt của Tôn Tử thở ra hơi thở kỳ dị, Hạ Đông Hải cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, há hốc miệng không thốt nên lời. "Ha ha ha, Minh Dương, anh và chúng tôi cùng một loài, anh không phải người cũng không phải quỷ, cái miệng kia trên người anh nhất định rất là đáng ghét đúng không?" Lăng Vi Như suồng sã cười nói.
Tôi cau mày thật chặt, tại sao cô ta lại biết nhiều như vậy? Có phải là Tôn Tử nói với cô ta không?
"Thật là đáng tiếc, tôi không lấy được thể xác của anh, thể xác này mỗi ngày đều làm cho tôi rất ngứa." Lăng Vi Như nói xong gãi gãi cánh tay của mình.
Những con sâu lăn xuống từng con một, nhưng cô ta không để vào mắt.
"Cô rốt cuộc là ai? Những chuyện này là như thế nào?" Tôi hét vào mặt Lăng Vi Như.
Lăng Vi Như nhún vai: "Tôi đó giờ rất dễ nói chuyện, vì vậy tôi sẽ cho anh biết để anh ch.ết một cách minh bạch."
Lăng Vi Như cột lại mái tóc dài, ngoắc ngón tay chỉ vào Cố Vũ Hiên, Cố Vũ Hiên bay vào trong n.g.ự.c Lăng Vi Như, cô ta ôm eo Cố Vũ Hiên và cười xấu xa.
Lăng Vi Như nói với chúng tôi rằng cha cô ta là người Trung Quốc và mẹ cô ta là người Thái Lan, từ nhỏ Lăng Vi Như đã được tiếp xúc với tà thuật cổ độc, vì mẹ cô ta là người thừa kế của tà thuật cổ độc.
Nhưng đáng tiếc rằng cô ta nam, cho dù Lăng Vi Như có tài giỏi đến đâu cũng không thể có được thừa kế của mẹ, vì vậy cô ta không chút do dự đi chuyển giới, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện của mình.
“Vậy tại sao cô lại lấy Lâm Quốc Hào?” Tôi nghĩ rằng một người có tà thuật cổ độc chắc chắn sẽ không vì tiền mà ở bên Lâm Quốc Hào.
“Mẹ tôi đã tặng “Thiên Tằm” cho tôi như một món quà, và tôi luôn tìm kiếm một “vật chứa” để nuôi dưỡng Thiên Tằm, nhưng những con người đó quá yếu đuối, trong vòng mười ngày nửa tháng đã ch.ết mất tiêu, còn hại tôi bị cảnh sát theo dõi." Lăng Vi Như vừa nói vừa lắc đầu.
Làm cô ta phải từ Thái Lan chạy về Trung Quốc, nhìn trúng Lâm Quốc Hào vì bát tự của Lâm Quốc Hào mệnh lớn, phù hợp để nuôi dưỡng Thiên Tằm nên cô ta đã tìm mọi cách để kết hôn với Lâm Quốc Hào.
Đây là lý do tại sao Lâm Quốc Hào bắt đầu đi phân ra m.áu?
"Hừ, nếu như anh ta ngoan ngoãn làm “vật chứa” của tôi, tôi có thể giữ lại thân xác vẹn toàn cho anh ta, nhưng thật đáng tiếc, anh ta tự cho mình thông minh đụng chạm lung tung vào đồ của tôi, cuối cùng? Ha ha ha!" Lăng Vi Như cười lạnh.
“Vậy tại sao bây giờ cô lại cùng với Tôn Tử?” Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn vào khuôn mặt này.
"Chính tay tôi đã gi.ết Thiên Tằm nên bị dính lời nguyền, tôi muốn tái sinh, nên cần một "thể xác có linh hồn con người", chính là anh ta?" Lăng Vi Như nói xong nhếch miệng cười.
"Vậy thì Cổ Quỷ Ban? Là như thế nào?" Nếu như người phụ nữ này đã tái sinh, vậy tại sao còn dùng Cổ Quỷ Ban?
“Thân thể này sắp ch.ết rồi, vốn dĩ vận mệnh đã lìa, tôi đành phải dùng phương pháp hút linh hồn để thân thể không bị thối rữa.” Nói xong cô ta chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước tới gần tôi.
Tôi muốn tránh ra, nhưng tay cô ta đã vươn tới.
Cô ta nhẹ nhàng vuốt má tôi:"Tôi cần một cơ thể khỏe mạnh để gửi gắm vào. Tôi thấy anh thích hợp hơn nó! Anh thấy thế nào?"