Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 258




“Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem?” Tôi hoang mang nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải mắt nhìn chằm chằm Lý Tân Khải. Cậu ta từ từ vén áo Lý Tân Khải lên, mới hôm qua chỉ là nứt nẻ tay hôm nay đã có hiện tượng thối rữa.
Vẫn còn vài miếng thịt rơi xuống chăn, nhưng lạ là vết thương của cậu ta không chảy m.áu, những miếng thịt khô như đất ruộng cằn cỗi.
“Tôi tuy rằng chưa tận mắt chứng kiến người bị trúng cổ như thế nào, nhưng qua tình trạng của Lý Tân Khải ngoài trúng cổ ra không còn cách giải thích nào khác.” Hạ Đông Hải vẫn nhìn chằm chằm Lý Tân Khải, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Có phải cậu có cách cứu cậu ta?” Tôi mặt mũi xám xịt lại.
“Nếu biết là loại cổ gì có lẽ tôi còn có thể nghĩ cách, nhưng nhìn tình trạng của cậu ta tôi hoàn toàn không đoán ra được là chuyện gì.” Điều Hạ Đông Hải biết chỉ là trên lý thuyết, rất nhiều thứ thần bí cậu ta biết được là nhờ xem sách, hôm nay thấy Lý Tân Khải đau khổ như vậy Hạ Đông Hải và tôi chỉ đành lực bất tòng tâm.
“Văn Văn? Văn Văn?”
Miệng Lý Tân Khải liên tục mấp máy gọi tên Bạch Văn Văn. Ban ngày ban mặt không có quỷ, lẽ nào đám quỷ là do bọn họ tự tưởng tượng ra?
“Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Lẽ nào?” Hạ Đông Hải hình như nghĩ ra chuyện gì đó, gấp gáp đứng dậy chạy về phía giường mình, lấy trong cặp ra quyển sách mà cậu ta vốn luôn giấu diếm, chăm chú đọc nửa ngày.
“Cổ Quỷ Ban?” Hạ Đông Hải lật sách chỉ vào ảnh trong đó
Dòng chữ màu vàng viết người trúng Cổ Quỷ Ban sẽ bị ám ảnh bởi người phụ nữ mà họ thích hoặc một sự việc, nút thắt nào đó trong lòng họ, sau khi ch.ết đi linh hồn sẽ bị người luyện cổ khống chế trở nên bất diệt.
“Ghê vậy? Giờ phải làm sao? Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn Lý Tân Khải ch.ết đi như vậy. Có cách nào giải cổ độc không?” Tôi xem kỹ lại kết quả trong sách không hề ghi chép.
“Đông Hải phải làm sao đây?” Đối với những thứ này tôi hoàn toàn mù mịt.
Hạ Đông Hải lắc lắc đầu: “Minh Dương, cậu biết vật dẫn của Cổ Quỷ ban là thứ gì không?”
“Hả?” Tôi đến nghe còn chưa nghe thấy bao giờ làm sao biết.
“Trùng độc phân làm rất nhiều loại, có xương rắn, bò cạp, kiến vân vân, chủ yếu dùng động vật làm vật dẫn. Cổ Quỷ Ban thì khác, vật dẫn của nó là con người, mà còn là người đẹp.” Hạ Đông Hải vừa nói vừa lấy ra điếu thuốc châm lửa hút mấy hơi.
Người đẹp? Điều này làm tôi liên tưởng tới vụ án gi.ết người liên hoàn, nạn nhân không phải đều là phụ nữ xinh đẹp sao?
“Lẽ nào cái này có liên quan đến vụ án liên hoàn? Nhưng cậu đừng quên cái ch.ết của Cố Vũ Hiên không liên quan đến các vụ án liên hoàn.” Đầu óc tôi rất hỗn loạn có rất nhiều vấn đề không thể giải thích, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng nghi vấn trùng trùng.
“Cái này?” Hạ Đông Hải hoang mang ngồi một bên: “Gọi điện thoại cho Triệu Húc, hỏi anh ta t.h.i t.h.ể Cố Vũ Hiên có được đem đi giải phẫu không, phần não của cô ta vẫn còn chứ?” “Hả?” Tôi không hiểu sao Hạ Đông Hải đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
Cái ch.ết của Cố Vũ Hiên không phải do Lăng Vi Như? Báo chí đều viết như vậy mà, hơn nữa Hạ Đông Hải còn nói đây là gi.ết người vì tình.
“Rất có thể có người đã cố ý khiến chúng ta suy đoán nhầm.” Hạ Đông Hải như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Tôi lập tức móc điện thoại gọi cho Triệu Húc, đầu dây bên kia Triệu Húc trầm mặc rất lâu.
“Cảnh sát Triệu? Cảnh sát Triệu? Anh có đang nghe tôi nói không thế?” Tôi còn tưởng mạng có vấn đề.
“Tôi lập tức phái người điều tra, các cậu đợi điện thoại từ tôi.” Triệu Húc khó khăn nói ra một câu sau đó cúp máy.
Không tới nửa tiếng sau, điện thoại tôi vang lên, là Triệu Húc gọi tới. Anh ta nhắn chúng tôi đến trường đợi anh ta, anh ta lập tức tới.
Nghe giọng nói của anh ta rất nôn nóng, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ba người chúng tôi hợp lại ít nhiều cũng nghĩ ra được đầu mối nào đó.
Triệu Húc lúc tới mặt mũi đầy mồ hôi, cảnh phục bốc mùi chua có lẽ đã mấy ngày chưa tắm rửa.
“Hai người các cậu tại sao lại biết?” Triệu Húc vừa mở miệng câu đầu tiên đã gặng hỏi.
Vốn dĩ tôi và Hạ Đông Hải không nghĩ sẽ nói vụ cổ độc, bởi không phải ai cũng tin vào những thứ này, rất nhiều chuyên gia nói những chuyện này là huyễn hoặc.
Nhìn bộ dạng của Triệu Húc, nếu hôm nay chúng tôi mà không nói ra những thứ này anh ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy chúng tôi nói, anh không được ngắt lời, tin hay không tùy anh.” Vẻ mặt Hạ Đông Hải cực kỳ nghiêm túc, nói một lượt từ đầu tới cuối.
Có người đang lợi dụng các cô gái đẹp để luyện cổ, thu thập hồn phách, nhưng mục đích là gì chuyện này chúng tôi không biết.
Trần Nam và Lý Tân Khải đều đã trúng Cổ Quỷ Ban, lúc nào cũng có thể đối mặt với sự nguy hiểm đến tính mạng.
“Cảnh sát Triệu, người phụ nữ đó thực sự đã nhận tội sao? Thực sự giống như báo chí viết sao?” Tôi nhìn Triệu Húc, ánh mắt anh đang nhấp nháy, trốn tránh.
“Anh là cảnh sát không ngờ cũng có thể nói dối!” Hạ Đông Hải chỉ vào Triệu Húc.
Triệu Húc cật lực lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi thực sự không muốn, sau khi người phụ nữ đó tới nói những lời đó, tôi thực sự không có cách nào viết vào hồ sơ.”
Lăng Vi Như đến đồn cảnh sát chỉ thừa nhận bản thân gi.ết Lâm Quốc Hào, không nhận đã gi.ết Cố Vũ Hiên.
“Nếu không phải là cô ta thì là ai? Chỉ có cô ta là vào phòng bệnh, nước muối trên t.h.i t.h.ể không phải do cô ta bôi lên sao?” Triệu Húc hoảng hốt nhìn tôi và Hạ Đông Hải.