Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 255




Cô ta rất bình tĩnh, một chút sợ hãi cũng không có, thậm chí có thể từ tốn ở trong phòng bệnh đặc biệt hơn nửa giờ đồng hồ.
“Lập tức phát lệnh triệu tập!” Triệu Húc chỉ vào khuôn mặt rõ nét trên màn hình, bảo Lưu Đồng cắt ra đoạn hình ảnh đó.
“Triệu đội trưởng, không cần phát nữa, có người đến tự thú rồi.” Lưu Đồng vốn đang bên cạnh nghe điện thoại, cúp máy liền nói với Triệu Húc có một phụ nữ gọi điện thoại tự thú, hơn nữa còn cho địa chỉ cụ thể để bọn tôi đến đó.
Người phụ nữ này nhất định biết bản thân chạy không thoát, vì vậy bây giờ tự thú để nhận được khoan hồng.
Nhưng mà, sự việc chẳng đơn giản như chúng tôi nghĩ, địa chỉ mà người phụ nữ đó đưa cho Triệu Húc chính là căn biệt thự Lâm Quốc Hào mang theo Cố Vũ Hiên đến trước kia.
Triệu Húc nắm chặt s.ú.n.g trên tay, người nép sang một bên, phía sau còn có mười mấy cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tôi và Hạ Đông Hải cũng bị ép mặc một cái.
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, có cần bày binh bố trận khoa trương vậy không.
Triệu Húc dẫn đầu mở cánh cổng của biệt thự, một cỗ mùi tanh ngọt ập thẳng vào mặt, trong phòng khách có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi quay lưng về phía chúng tôi, nghe thấy tiếng động, cô ta liền nhẹ giọng nói: “Đợi tôi uống hết ly rượu này, sẽ đi cùng các anh.”
Cô ta nhẹ nhàng lắc lắc chiếc ly thủy tinh thạch anh trong tay, thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn bọn tôi một cái, bàn tay trắng nõn nhỏ xíu đó làm người ta không thể tưởng tượng được cô ta là một người đáng sợ như thế nào.
Triệu Húc nhíu mày nhìn về phía sau, ra hiệu tạm dừng, rồi chầm chậm đi vào, dùng s.ú.n.g chỉ vào người phụ nữ “ưu nhã” điềm tĩnh đó.
Người phụ nữ đó đứng dậy, nhìn bọn tôi cười nhẹ, lại nhấp một ngụm rượu đỏ, trên mặt hiện lên một nụ cười tà khác.
“Là cô ta không sai.” Tôi vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ này, nụ cười của cô ta và hình ảnh trong camera giống y hệt nhau.
Người phụ nữ đó cười nhẹ gật đầu: “Tôi nhớ, cậu là người mở cửa cho tôi.”
“Tôi….” Đúng, tôi đã mở cửa cho cô ta, tôi đã gián tiếp tiếp tay cho hung thủ.
“Người đâu, còng cô ta lại.” Triệu Húc ra hiệu cho Lưu Đồng.
Lưu Đồng liền cầm chiếc còng tay sáng chói đi về phía cô ta, người phụ nữ đó liền hất Lưu Đồng ra: “Tôi tự mình đi được, không cần các người phiền phức như vậy.”
Người phụ nữ cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn, mép môi còn dính vệt đỏ hồng. M.áu trong người tôi như sôi sùng sục, tôi biết cái đó không phải là rượu nho gì cả, đó là m.áu, bởi vì tôi có khát vọng rất lớn với m.áu tươi.
“Vậy thì xin mời.” Thần kinh của Triệu Húc đang rất căng thẳng, những vụ án lớn gần đây đã làm cho thần kinh Triệu Húc trở nên đặc biệt yếu ớt.
Người phụ nữ đó nhấc chiếc váy dài lên, từ từ rời khỏi biệt thự, tôi nhìn bốn phía, chẳng thấy có gì khác lạ, nhưng loại mùi hương này lừa không được ai.
“Cảnh sát Triệu, có vấn đề.” Tôi nhắc nhở Triệu Húc đã quay người chuẩn bị rời đi.
Triệu Húc ngây người sau đó quay đầu nhìn tôi, tôi đã đi về phía trước thêm hai bước, cái mùi tanh ngọt đó rất nồng, lôi kéo tôi, làm tôi mất tự chủ đi về phía phòng bếp.
Vốn dĩ người phụ nữ vẫn đang rất điềm tĩnh bỗng nhìn về phía tôi rồi la hét giống như phát điên.
“Đè chặt cô ta lại.” Triệu Húc hạ lệnh, rồi bước nhanh về phía tôi.
Đối với người khác mà nói cảnh tượng nền nhà đầy m.áu trước mắt không biết có bao nhiêu đáng sợ, nhưng đối với tôi mà nói nó có sức hút đặc biệt to lớn, có một t.h.i t.h.ể nam giới nằm trên sàn nhà, không có đầu, n.g.ự.c cũng bị khoét ra.
Trong bồn rửa bát còn có một con d.ao đầy m.áu, Triệu Húc làm cảnh sát bao nhiêu năm cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, lảo đảo thiếu chút là ngã ra, tôi lập tức chìa tay ra đỡ lấy Triệu Húc.
“Trong tủ lạnh chắc là còn có gì đó.” Sắc mặt Hạ Đông Hải nghiêm trọng chỉ vào tủ lạnh.
Trước tủ lạnh vẫn còn dấu m.áu chưa khô, đầu chân mày của Triệu Húc dán chặt vào nhau, anh ta đẩy tay tôi ra đi về phía tủ lạnh, khoảnh khắc cửa tủ lạnh mở ra, tôi bị dọa giật mình.
Là Lâm Quốc Hào!
Đầu của ông ta bị cắt ra rồi để trong ngăn đông của tủ lạnh, mắt ông ta nhắm chặt, biểu cảm trên mặt rất đau khổ, rất hung tợn.
Khi pháp y khám nghiệm hiện trường, Triệu Húc đã mang người phụ nữ đó về cục cảnh sát, còn tôi và Hạ Đông Hải vì không phải nhân viên cảnh vụ nên có thể về kí túc xá nghỉ ngơi.
Tôi không biết phải có thù hận lớn thế nào mới có thể khiến một người phụ nữ trở nên cực đoan như vậy, méo mó như vậy.
Ngày thứ hai, tiêu đề của báo chí đều là hung thủ của vụ án này, người phụ nữ đó đến cục cảnh sát không đến ba tiếng sau liền ch.ết, nguyên nhân là do trước đó có dùng qua thuốc có hàm lượng độc cao.
Cô ta tên là Lâm Vi Như, 31 tuổi, là vợ của Lâm Quốc Hào, lúc trước đều ở nước ngoài giúp Lâm Quốc Hào làm ăn, tháng trước con gái qua đời vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn nên mới về nước.
“Ai ya, lại là gi.ết người vì tình. Nhất định là sau khi về nước, người phụ nữ đó biết được chồng mình và em gái nuôi có quan hệ mập mờ, vì vậy trong lúc tức giận gi.ết cả Lâm Quốc Hào và Cố Vũ Hiên.” Hạ Đông Hải vừa nói, vừa thể hiện bản thân không dám yêu đương nữa.