"Cậu nghĩ đến việc gì?" Tôi trầm mặc một lúc rồi hỏi Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mày cũng nhíu chặt lại với nhau.
Cậu ta không nói, tôi cũng không hỏi tới cùng, dù sao trên xe còn tài xế, nói ma quỷ gì đó thì không biết chừng người ta sẽ coi chúng tôi là đồ thần kinh rồi đuổi xuống xe.
Chúng tôi về trường thì đã hơn hai giờ sáng rồi, ngay cả bảo vệ vốn đang trực ban trong phòng bảo vệ cũng không còn ở đó nữa, hai chúng tôi bước đến dưới toà nhà ký túc xá, phát hiện chú quản lý ký túc xá đã uống say mèm không biết trời trăng đâu, đang ngồi trên bậc thang của tòa nhà ký túc.
"Chú ơi? Chú ơi?" Tôi vừa dìu chú ấy đứng lên vừa nhìn về phía hành lang đã tối đen như mực.
Đúng 12 giờ là tắt đèn, lúc này trong ký túc xá đã đen kịt không thấy gì.
"Uống, uống thêm đi, uống rồi sẽ không sợ nữa." Chú ấy tóm chặt lấy tôi và Hạ Đông Hải, không có ý buông tay, xem ra đã bị hết vụ này đến vụ túi vải bạt làm cho hãi hồn.
Hạ Đông Hải ba chân bốn cẳng đỡ chú ấy phòng camera với tôi, chú ấy thật sự bị dọa đến hãi hồn rồi, vào phòng camera giám sát rồi tôi mới phát hiện hoá ra phòng camera được dán kín bùa chú.
"Đi thôi, chúng ta cũng về thôi." Hạ Đông Hải lấy điện thoại ra, dọc đường cứ soi lên lầu.
Hành lang âm u nhưng tôi và Hạ Đông Hải không sợ gì, trong đầu liên tục suy nghĩ đến vụ án này.
"Đông Hải, tôi biết chắc chắn cậu đã nghĩ đến chuyện gì đó, lẽ nào ngay cả tôi mà cũng giấu sao?" Vừa mới bước vào ký túc, tôi đã không nhịn được mà hỏi Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nghe xong thì thở dài, cậu ta mở đèn bàn trong phòng lên, rồi lại cẩn thận lấy một quyển sách trong túi nhỏ màu xám ra đưa cho tôi.
"Gì thế?" Tôi nhìn quyển sách đã rách tả tơi, dính đầy băng dính với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Hạ Đông Hải bảo tôi mở trang 3, tôi mở ra nhìn, đầu tiên là ngẩn người ra, trên trang 3 chỉ ghi lại truyền thuyết về thầy pháp.
Nghe nói thầy pháp là "bác sĩ quỷ" trong bộ lạc có chủng tộc quỷ dị, thậm chí họ còn có bản lĩnh cải tử hoàn sinh.
Cuối cùng có một bức ảnh, mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng có thể thấy đây là ảnh một chiếc vòng tay, trên vòng tay này có đồ trang điểm kỳ lạ, chính là rắn 2 đầu. Rắn 2 đầu? Tôi nhíu mày, cẩn thận nhớ lại dấu vết trên vai của Bạch Văn Văn.
"Do Tôn Tử làm sao?" Tôi cắn chặt hàm răng lại, hôm đó đúng lúc chúng tôi gặp một "thầy pháp" trong nhà Tôn Tử mà, không phải sao?
Hạ Đông Hải nhíu mày, nghiêm túc nói nếu người đó thật sự là thầy pháp thì sẽ rất khó đối phó, chúng tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
"Không thể hành động thiếu suy nghĩ? Thế lẽ nào chúng ta cứ ngây ngốc chờ đợi à?" Lòng tôi thấy nóng như lửa.
Hạ Đông Hải lắc đầu: "Không hẳn là ngây ngốc chờ đợi, chúng ta có thể theo dõi họ."
"Hay nói cho cảnh sát biết chuyện này?" Tôi cho rằng hai chúng tôi không phải là đối thủ của họ.
Nhưng Hạ Đông Hải lại nói chúng tôi không bằng không cớ, nếu nói cho cảnh sát biết rồi bị truyền ra ngoài, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, bây giờ việc chúng tôi có thể làm là tự mình quan sát xem sao, tốt nhất là theo dõi tên thầy pháp đó.
Nhưng thầy pháp không phải người bình thường, theo dõi ông ta còn khó hơn lên trời nữa.
Tôi và Hạ Đông Hải bàn bạc một đêm, ngày hôm sau, trời vừa sáng đã xuất phát về phía biệt thự của Tôn Tử.
Bên ngoài biệt thự của Tôn Tử vẫn có hai bảo vệ như trước, ngay cả cửa sau cũng không ngoại lệ, canh gác rất kín đáo.
Để theo dõi Tôn Tử, chúng tôi chỉ đành thuê biệt thự riêng đối diện với biệt thự Tôn Tử, tôi và Hạ Đông Hải nhìn sang đó cả ngày bằng kính viễn vọng đã phát hiện cửa sổ ở đó luôn được kéo rất chặt, không hề có khe hở nào.
"Đù, thế này thì sao thu thập được chứng cớ? Nhưng càng như vậy thì càng chứng minh bên trong có chuyện không hợp lẽ thường." Hạ Đông Hải nói thầm.
Tôi từ chối cho ý kiến, Tôn Tử kéo cửa sổ cũng được, mời bảo vệ cũng chẳng sao, rất có thể là cậu ấy không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Chúng tôi vẫn không thể chắc chắn như trước, cái c.h.ế.t của Bạch Văn Văn nhất định có liên quan đến Tôn Tử.
Hạ Đông Hải gật đầu, hai chúng tôi bắt đầu thay phiên dùng kính viễn vọng quan sát tình hình bên ngoài, nhoáng cái đã hết một ngày, hai chúng tôi cứ như đứa ngốc nhìn chằm chằm sang đó nhưng cũng chẳng nhìn ra điều bất thường nào.
"Tít tít tít, tít tít tít."
Mà lúc này, tôi lại nhận được điện thoại của Triệu Húc, túi vải bạt thứ 4 xuất hiện rồi!