Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 241




Mấy người chúng tôi cùng cảnh sát rời khỏi biệt thự, mặc dù vẫn không yên tâm nhưng cũng không phát hiện có gì khả nghi, đành phải rời đi.
Lúc chúng tôi về đến trường thì trời đã nhập nhoạng tối, bởi vì lo cho Bạch Văn Văn mà tôi và Lý Tân Khải trông đều bơ phờ ủ rũ cả.
Hạ Đông Hải ngược lại rất bình tĩnh, cậu ấy và Bạch Văn Văn mới chỉ gặp nhau có mấy lần nên không thân lắm. Bởi vậy nên cậu ấy đóng vai trò là người an ủi chúng tôi, nói đôi lúc không có tin tức gì mới là chuyện tốt.
Tôi và Lý Tân Khải đều không muốn về kí túc xá, chúng tôi luôn cảm thấy rất hoảng sợ, vì vậy mà đã cùng nhau ngồi dưới sân thể dục, không nói lời nào.
Hạ Đông Hải cũng ngồi xuống cùng chúng tôi, ở đây trời cứ xẩm tối là sẽ nổi gió lên, khiến người ta thấy hơi lạnh.
“Tối nào cô ấy cũng thích đến đây chạy bộ, hôm nào tôi cũng ngồi ở xa xa lén lút nhìn cô ấy.” Lý Tân Khải nói, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Hạ Đông Hải đã cạn hết lời rồi, không còn khuyên gì chúng tôi nữa, chỉ ngồi cạnh ngáp dài.
“Huhuhu.” Có tiếng khóc òa lên, tất cả chúng tôi đều quay đầu lại nhìn.
Một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi khóc dưới ký túc xá nữ, năm nữ sinh trong trường chúng tôi đã mất tích, tôi nghĩ họ hẳn là phụ huynh của học sinh.
Quản lí kí túc xá và một vài giáo viên khác cố thuyết phục bà ấy rời đi, nhưng bà lão lại không chịu, cuối cùng vẫn là bị kéo ra ngoài.
Chưa đến 9 giờ, sân vận động đã không thấy một bóng người, nhất là đám nữ sinh đều vô cùng cảnh giác, vô cùng sợ hãi người tiếp theo biến mất sẽ chính là mình.
“Chúng ta cũng về đi thôi.” Hạ Đông Hải vỗ vai Lý Tân Khải.
Chúng tôi đứng dậy đi về phía ký túc xá, dưới gốc cây hòe trước khu ký túc xá lại có một chiếc túi vải bạt ba màu nằm lặng lẽ, xung quanh chúng tôi lại không có ai cả. Vậy cái túi đó là của ai?
Bên trong phồng lên chắc có chứa gì đó, tôi đi về phía cái túi, cảm thấy dưới chân nhớp nháp. Tôi cúi đầu xuống nhìn, bởi vì ánh sáng quá mờ, chỉ thấy một mảng đen tí tách tí tách, không biết là cái gì.
Nhưng điều chắc chắn là chất lỏng từ trong túi vải bạt chảy ra, sắc mặt Hạ Đông Hải lập tức thay đổi, cả người bất giác lui về phía sau nửa bước.
Cả người giống như tiến vào trạng thái tỉnh táo, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Đông Hải, tôi lập tức biết nhất định có chuyện không ổn.
Lý Tân Khải thấy chúng tôi đều không nhúc nhích, liền tiến lên mở túi bạt ra: "Xem có vật gì quý giá không, nếu có thì giao cho quản lý ký túc xá đi."
“Vo ve vo ve” Một đàn ruồi phi từ trong túi bạt ra.
“Á Á Á Á” Lý Tân Khải bị dọa sợ đến nhảy dựng cả lên, lùi về sau hai bước, đứng không vững, cuối cùng trực tiếp ngã xuống đất.
Tay cậu ấy chỉ vào túi vải bạt, miệng lắp ba lắp bắp không nói thành câu.
Tôi cắn chặt răng, trong lòng cảm thấy có một dự cảm không lành.
“Minh Dương……cậu…..cậu mau đi xem xem, rốt cuộc là thứ gì.” Hạ Đông Hải giả vờ như bình tĩnh, chỉ huy tôi.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đẫm m.á.u đó là tôi sẽ không chịu được.
“Hạ Đông Hải, cậu không phải là có bản lĩnh à, đi đi.” Tôi và Hạ Đông Hải cứ đùn đẩy nhau.
“Cùng đi.” Hạ Đông Hải nắm chặt cánh tay tôi, coi như là sự nhượng bộ lớn nhất, tôi nuốt nước bọt đồng ý.
Hai chúng tôi thận trọng tiến lên từng bước, tôi nheo mắt lại nhìn kỹ, bên trong túi vải bạt là một x.á.c c.h.ế.t đã phân hủy, nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Trên t.h.i t.h.ể vẫn còn rất nhiều ruồi nhặng, từ mái tóc dài rối bù có thể thấy người c.h.ế.t có lẽ là nữ giới. Hạ Đông Hải che miệng hỏi tôi: “Chắc….chắc không phải là Bạch Văn Văn đâu nhỉ?”
“Mẹ kiếp, nói gở thế, sao có thể là Bạch Văn Văn được? Không thể là cô ấy được." Tôi không chút do dự phản bác, nhưng thực ra trong lòng cũng không biết rõ.
Bạch Văn Văn đã mất tích nhiều ngày như vậy, sớm đã lành ít dữ nhiều rồi, chỉ là chúng tôi không muốn nghĩ về mặt tiêu cực mà thôi.
“Báo…..báo…..báo cảnh sát.” Lý Tân Khải ngã xuống đất cuối cùng cũng nói ra một câu.
Cảnh sát vốn đã rất chú ý đến tình hình ở trường chúng tôi, dù sao thì những nữ sinh đại học mất tích đều tập trung ở trường chúng tôi, vậy nên sau khi gọi cảnh sát, họ đã lập tức đến.
Cảnh sát bảo chúng tôi rời khỏi, dây phong tỏa được giăng lên, đội pháp y cũng rất nhanh đã khiêng được chiếc hộp tới hiện trường.
Phải nói là tôi rất khâm phục các bác sĩ pháp y này, họ có thể “lấy” x.á.c c.h.ế.t ra khỏi chiếc túi vải bạt ba màu một cách bình tĩnh và thản nhiên như vậy.
Còn tại sao lại dùng từ “lấy”? Là bởi vì khi vừa chạm nhẹ vào cái x.á.c, những mảnh thịt thối rữa sẽ rơi xuống đất.
Các bác sĩ pháp y mặc dù đã đeo khẩu trang, nhưng lúc này họ cũng bị mùi hôi thối làm cho choáng váng và bắt đầu nôn mửa.
Các bạn học đến hóng chuyện đều che miệng, dùng điện thoại chụp lấy vài tấm, sau đó đều không chịu nổi mùi ghê tởm đó mà rời đi. Lý Tân Khải vì để chắc chắn t.h.i t.h.ể đó không phải là Bạch Văn Văn mà vẫn kiên trì đứng xem ở nơi gần nhất, mặc dù đã bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt.
x.á.c c.h.ế.t cuối cùng đã được lấy ra khỏi túi bạt và được đặt vào một chiếc túi trong suốt kín khí, chiếc túi vải bạt kia cũng được mang đi để xét nghiệm.
“Chắc chắn không phải, chắc chắn không phải.” Lý Tân Khải lẩm bẩm một mình.
“Không phải cái gì?” t.h.i t.h.ể mục rữa như vậy còn có thể nhận ra là ai sao?
“Cậu xem, t.h.i t.h.ể vừa nãy mặc một chiếc váy ngắn màu đen. Bạch Văn Văn mặc dù thích mặc váy nhưng cũng không mặc váy quá ngắn bao giờ, cô ấy đều mặc váy dài qua đầu gối mà.” Lúc này Lý Tân Khải lại có thể bình tĩnh mà phân tích như vậy.
Cậu ấy nói như vậy, tôi nghĩ lại, hình như cũng không sai.
Bạch Văn Văn thường ăn mặc theo hai phong cách, thứ nhất là đồ thể thao, thứ hai là váy dài và áo voan. Nếu xét trên góc độ này, t.h.i t.h.ể vừa nãy có lẽ không phải Bạch Văn Văn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Lý Tân Khải hơi nghiêng người về phía tôi, “ọe” một tiếng rồi nôn luôn.
Một mùi chua chua lan tỏa ra, khiến tôi cảm thấy cổ họng mình dường như cũng đang có chất lỏng trào lên trong cổ họng vậy.
“Aiya, xem cậu kìa, lại còn nôn nữa chứ. Đúng là phục cậu thật.” Hạ Đông Hải chau mày đỡ lấy Lý Tân Khải.
Sau khi về kí túc xá, cả ba đứa chúng tôi đều đi tắm, cứ luôn cảm thấy trên người mình vẫn còn ám cái mùi chua chua đó.
Hạ Đông Hải còn nói, bây giờ cậu ấy có thể ngửi thấy mùi x.á.c c.h.ế.t trên cơ thể mình luôn rồi.
Tắm xong, chúng tôi đồng loạt nằm lên giường, không ai nói gì, nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều mở to mắt, suy nghĩ về những gì mình vừa thấy.
“Minh Dương, Đông Hải, các cậu nói xem liệu Văn Văn có bị….” Lý Tân Khải trầm mặc hồi lâu, nhưng vừa mở miệng đã khiến chúng tôi há hốc mồm.
c.h.ế.t? Chúng tôi đều không nhắc đến từ này, có điều những giả thiết như việc nữ sinh gặp phải tên g.i.ế.t người biến thái đã lan truyền đi một cách nhanh chóng.
Trong khuôn viên trường có tin đồn rằng chỉ cần các cô gái ăn mặc hở hang một chút sẽ là mục tiêu của những kẻ sát nhân, sau khi chơi xong, sẽ bị tra tấn cho đến c.h.ế.t.
Điều này gây ra một sự hoang mang lớn, bây giờ trong khuôn viên trường hoàn toàn không thấy có váy ngắn, hầu hết đều mặc quần bò dài, váy trễ vai lại càng không.
“Trời ạ, rốt cuộc là ai lại nói linh tinh như vậy chứ? Hại tôi không còn gì để ngắm rồi.” Hạ Đông Hải ngồi trên song sắt ở sân thể dục, nhìn đám nữ sinh mặc quần bò dài mà than thở.