Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 232




Nếu như người ta báo cảnh sát, hai người chúng tôi tự ý vào nhà người khác, còn bị hiểu nhầm là trộm bắt lại, tới lúc đó có khi còn bị trường học đuổi học cũng nên.
“Minh Dương, cậu, cậu lại đây.” Giọng Hạ Đông Hải có chút không bình thường.
Tôi ngơ ra, cái người đó nghe tiếng Hạ Đông Hải mà vẫn không nhúc nhích, lẽ nào? Tôi vội vã bước tới, bị dọa tới mức suýt thì hét lên.
Một người đàn ông đã bị chặt hai chân hiện ra, da anh ta đã chuyển sang màu trắng nhợt, hai mắt khảm hai quả cầu thủy tinh, trên người mặc chiếc áo choàng tắm.
Có thể đánh giá đây là một người đàn ông đẹp trai nho nhã có khí chất, nhưng đã c.h.ế.t rồi. Mặc dù đã c.h.ế.t nhưng trên người anh ta hoàn toàn không phát ra mùi hôi nào mà còn có mùi hương kỳ lạ.
Trên bàn đặt một máy phát được cài đặt đúng giờ sẽ phát.
“Cạch”
Tôi và Hạ Đông Hải còn đang ngây ra thì bên ngoài cửa đã truyền tới âm thanh, xem ra Quan Nguyệt đã thực sự về tới rồi. Chúng tôi lập tức lật ga trải giường ra định chui xuống gầm giường trốn.
Vừa lật lên chúng tôi bị dọa tới mức lùi về sau. . truyện ngôn tình
Dưới gầm giường quả nhiên có một đôi chân, nhìn kỹ có lẽ là của người đàn ông kia.
Hiện tại đã không còn cách nào khác nữa rồi, tôi và Hạ Đông Hải chỉ đành cắn răng chui vào.
Giây trước mới lăn vào gầm giường giây sau đã nghe tiếng giày cao gót truyền tới, sau đó là tiếng độc thoại của Quan Nguyệt.
“Cưng à, anh đoán xem hôm nay em ra ngoài gặp ai?” Giọng Quan Nguyệt mang theo sự phấn khích.
Đương nhiên, người c.h.ế.t rồi thì đâu thể mở miệng đáp lại.
“Em đã gặp Cố Bồi, cô ấy vẫn rất xinh đẹp, trước kia cô ấy là trợ lý của anh phải không?” Quan Nguyệt nói xong thì dường như đang di chuyển thứ gì đó phát ra tiếng lạch cạch. Lát sau giường lún xuống, có lẽ cô ta di chuyển người đàn ông lên giường. Trời, đây là tình huống gì vậy? Quan Nguyệt rõ ràng là bác sĩ tâm lý, xem ra cô ta chính là một người mang tâm lý biến thái.
“Anh đó, sao không nói gì? Ghen rồi sao? Em sớm đã nói rồi, những người phụ nữ bên ngoài đều không bằng em. Bọn họ đều là thứ hạ tiện, nếu không có anh bọn họ đều có thể đi tìm người đàn ông khác. Chỉ có em nếu như không có anh em sẽ c.h.ế.t.” Giọng của Quan Nguyệt rất bình tĩnh.
Tôi nghe mà gai ốc trên người nổi hết cả lên, yêu anh tới mức g.i.ế.t anh luôn? Trên thế giới này quả thực còn có chuyện biến thái như vậy nữa ư?
Tôi và Hạ Đông Hải nấp dưới gầm giường không dám thở mạnh cho tới lúc Quan Nguyệt đứng dậy, mở cửa tủ lấy ra hai bộ đồ, nói với “người” trên giường là đi tắm, hai người chúng tôi mới từ dưới gầm giường thò đầu ra muốn nhân lúc này ra ngoài.
“Các người tự ý đột nhập trái phép vào nhà người khác, không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
Lúc tôi và Hạ Đông Hải dưới gầm giường bò ra thì giọng nói của Quan Nguyệt đột nhiên truyền tới. Cô ta đặt chiếc váy ngủ trên tay sang một bên mặt không biểu cảm nhìn hai người chúng tôi.
“Hi hi hi, thật ngại quá, chúng tôi bây giờ đi, lập tức đi ngay.” Tôi và Hạ Đông Hải nuốt khan.
Con người khi điên so với ma quỷ thì còn đáng sợ hơn nhiều. Quan Nguyệt là một kẻ biến thái, phải cẩn thận một chút.
“Các cậu sợ cái gì? Tôi nói cho các cậu biết, những điều tôi làm đều không hổ thẹn với lòng.” Quan Nguyệt nói xong từ từ đi về phía giường, tôi và Hạ Đông Hải lập tức dạt vội tới vị trí gần cửa.
Quan Nguyệt rất bình tĩnh, không có chút hoảng loạn khi bị người khác phát hiện ra bằng chứng phạm tội. Ánh mắt cô ta khi nhìn vào người đàn ông trên giường thì lộ ra biểu hiện có chút buồn bã.
Trong ánh mắt lộ ra tia mất mát cô đơn, giống như một người vợ hiền rất thương yêu chồng của mình vậy.
“Anh ấy là vị hôn thê của tôi tên La Hằng, ba mươi tư tuổi, sự nghiệp rất thành công, là CEO của tập đoàn lớn, anh ấy rất ưu tú.” Nói tới đây khóe miệng Quan Nguyệt không tự chủ mà nhếch lên một chút.
“Bởi vì công ty muốn niêm yết ở nước ngoài nên tinh thần La Hằng cũng trở nên vô cùng căng thẳng, anh ấy phải chịu áp lực mà người thường không tưởng tượng nổi nên đã tới phòng khám tâm lý của tôi mở lòng giãi bày cảm xúc, sau đó chúng tôi yêu đương. Anh ấy đối với tôi rất tốt, thực sự rất tốt.” Quan Nguyệt cười tới khóe mắt cũng nhếch lên.
Có thể tưởng tượng ra lúc đó cô ta hạnh phúc như thế nào.
Nhưng nụ cười ấy đã đột ngột dừng lại.