Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 230




“Minh Dương, nhìn kìa.” Hạ Đông Hải đột nhiên kích động vỗ vai tôi, tôi nhìn về phía Hạ Đông Hải chỉ thì thấy một mình Quan Nguyệt bước ra, sau đó lái một chiếc xe từ trong gara ra ngoài.
“Chà, ông Trời cũng đang giúp chúng ta đấy, vừa hay có thể nhân cơ hội này vào trong xem xem, rốt cuộc là quỷ gì.” Hạ Đông Hải nóng lòng muốn thử, còn tôi thì chỉ để tâm đến bức tranh đó.
“Nhưng mà, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân vẫn còn đó. Hơn nữa, không phải chồng của bác sĩ Quan cũng ở đó à?” Tôi nghĩ nếu tầng dưới có động tĩnh gì thì cũng sẽ thu hút sự chú ý của người ở tầng trên. Hơn nữa, cả hành lang tầng hai và đại sảnh tầng một đều có camera mà.
“Vậy để tôi dụ người đẹp ở dưới tầng đi, cậu nhân cơ hội trèo từ bên tường phòng khám lên.” Hạ Đông Hải híp mắt nhìn tình hình trong phòng khám.
Tôi vừa nghe, lập tức phản đối: "Làm sao leo lên được? Tay không mà leo lên à? Tôi có phải thạch sùng đâu."
"Chậc chậc, cậu không thấy có thực vật sao? Cậu cứ bám lấy mà leo lên, chỉ là tầng hai thôi mà, đơn giản lắm." Hạ Đông Hải nói cứ như chuyện này dễ dàng lắm vậy.
“Hả? Vậy còn….còn camera thì sao?” Tôi nghĩ đây mới là vấn đề lớn nhất.
“Vậy nên tôi mới nói là dụ người đẹp ở quầy lễ tân đi. Công tắc ở tầng một, tôi vừa vào thì sẽ tắt công tắc đi, sau đó tìm cơ hội nhắn tin cho cậu, cậu thì nhân cơ hội đó mà trèo lên.” Hạ Đông Hải hào hứng chỉ đạo tôi.
Tôi còn chưa kịp gật đầu đồng ý, Hạ Đông Hải đã kích động lao ra ngoài như cung tên đứt dây. Tôi bắt đầu bước vào trạng thái chờ đợi, vốn tưởng rằng Hạ Đông Hải sẽ sớm gửi tin nhắn cho tôi, không ngờ hơn một giờ sau vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng, tôi thật sự không đợi được nữa, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Đông Hải, lúc này tôi mới ý thức được vấn đề là ở mình, điện thoại của tôi không biết đã hết pin từ lúc nào, sập nguồn rồi.
Mẹ, không ổn. Xem ra tôi phải hành động ngay thôi. Bây giờ mới có hơn 3 giờ chiều nhưng trời lại rất u ám, có vẻ như sắp mưa to một trận.
Nếu đến lúc đó Quan Nguyệt mà về thì đúng là hỏng chuyện rồi, tôi nhanh chóng chạy về phía phòng khám tâm lý, nhìn thấy sợi thường xuân xanh tốt, tôi đưa tay ra kéo mạnh.
Cái cây này chắc hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, tôi kéo mấy lần mới dám duỗi chân giẫm lên tường, dùng hai tay bám vào dây leo leo lên.
Không biết vì sao trong tay lại có cảm giác nhớp nháp, tôi bắt đầu trượt, leo lên giữa rồi lại tụt xuống, leo đi leo lại ba lần mới chui được qua cửa sổ mà vào.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn vào camera, đèn đỏ trên camera đã tắt, có vẻ như Hạ Đông Hải đã lo xong cô người đẹp ở quầy lễ tân kia rồi. Tôi khom người, thận trọng đi tới cửa phòng làm việc của Quan Nguyệt, tôi nghĩ bức tranh vẫn còn ở bên trong, bởi lúc Quan Nguyệt ra ngoài, hai tay cô ấy không cầm gì cả.
“Cạch” một tiếng, tôi xoay nắm cửa, cả người run lên vì căng thẳng.
Trong thâm tâm, tôi ngưỡng mộ những tên trộm có thể có tâm lý vững vàng như vậy.
"Em yêu, mang cho anh một tách cà phê."
Tôi vừa định bước vào văn phòng thì từ trên lầu truyền đến một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, chính xác là giọng nói của chồng Quan Nguyệt mà tôi nghe được lúc sáng.
c.h.ế.t rồi, tôi phải làm gì đây? Mãi không thấy vợ mang cà phê lên, liệu anh ta có xuống xem không? Tôi đứng ở cửa có chút lo lắng do dự, nhưng đợi hai ba phút cũng không có tiếng động gì, tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không xuống.
Vì vậy, tôi mạnh dạn bước vào văn phòng. Phòng làm việc được bài trí đơn giản với một chiếc tủ, một chiếc bàn làm việc và rất nhiều chậu cây trên bậu cửa sổ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm bức tranh, tìm hồi lâu cũng không thấy gì, tôi bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, lo lắng Quan Nguyệt đã mang bức tranh lên lầu rồi.
Dù sao cũng là bức tranh mà người ta nhờ bán, cô ấy nên cất giữ cẩn thận mới đúng nhỉ? Vậy nên, tôi không có cơ hội rồi?
"Cộp cộp cộp."
Là tiếng bước chân? Có ai đi lên sao? Tôi sợ tới mức run rẩy nhìn quanh, ở đây không có chỗ nào trốn được à?
“Minh Dương, là tôi.” Hạ Đông Hải ló đầu từ ngoài cửa vào.
Tôi hít sâu một hơi: “Cậu làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, không phải đi dụ cô nha đầu ở tầng dưới à, sao lại lên đây rồi?”
"Cậu còn nói nữa? Mọi người tan làm hết rồi, tự nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi.” Hạ Đông Hải có chút tức giận nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng cười, nếu tôi nói với Hạ Đông Hải rằng điện thoại của tôi sập nguồn, chắc cậu ấy tức đến hộc m.á.u mất.