Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 227




Hai ngày sau, miệng vết thương không bị nhiễm trùng, hơn nữa tình hình hồi phục rất khả quan, cho nên tôi mới xuất viện, tới đón tôi không phải nhóc con Đông Hải mà là Bạch Văn Văn.
Cô ấy buộc cao tóc đuôi ngựa, mặc chiếc quần bò màu sáng, áo sơ mi màu trắng, tràn ngập sức sống đứng trước mặt tôi, xem ra cô ấy đã thoát khỏi bóng ma rồi.
Sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn nhiều, tôi vốn định chờ thêm lúc nữa vì sợ Hạ Đông Hải đến mà không thấy tôi sẽ lo lắng, bởi trước khi xuất viện tôi đã gọi điện cho Hạ Đông Hải, tên nhóc đó nói sẽ qua đây ngay.
Nhưng đợi mãi đến lúc trời sụp tối mà Hạ Đông Hải cũng không xuất hiện, lúc này tôi mới rời khỏi bệnh viện với Bạch Văn Văn.
Hai người đi trên phố nhộn nhịp, thấy đèn lồng được thắp lên khi vừa chập tối, Bạch Văn Văn ngẩng đầu lên cười rồi nói với tôi: "Anh biết không, tin tức có nói tối mai sẽ có mưa sao băng, hay là chúng ta cùng nhau đi xem đi?"
"Hả? Mưa sao băng? Hay là thôi đi, tôi... tôi còn có chuyện khác phải làm, hơn nữa ban ngày còn phải đi làm." Tôi từ chối Bạch Văn Văn.
Cô ấy hiểu rõ đây là cái cớ mà tôi tuỳ tiện tìm lấy, nhưng chỉ gật đầu một cách dịu dàng, để Bạch Văn Văn không phải chen chúc trên xe buýt nên tôi đã gọi taxi.
Nhưng đến trường học rồi cô ấy lại kiên quyết muốn trả tiền xe, nói rằng tôi bị thương là do cô ấy.
Tôi cũng không từ chối nữa, nếu tiếp tục từ chối thì sẽ trở nên gượng gạo.
Đi từ cổng trường vào, vốn tưởng Bạch Văn Văn sẽ về ký túc xá của mình, không ngờ cô ấy lại đi theo cạnh tôi, đi đến tận dưới toà nhà ký túc xá nam mới thôi.
"Ờm... Cô không phải lo cho tôi đâu, tôi không sao hết." Tôi nghĩ mình chỉ bị thương ở sau đầu, Bạch Văn Văn không cần phải lo lắng cho tôi đến mức thế.
Bạch Văn Văn nở nụ cười gượng với tôi, sau đó xoay người rời đi khiến tôi có chút cảm giác tội lỗi.
Người đàn ông trung niên bước qua cánh cửa kính rồi vào phòng camera giám sát ngồi, ông ta không thèm nhìn lấy tôi một cái, chỉ bận xem phim, hơn nữa còn phát ra tiếng cười thô lỗ.
So với người chú kia, ông ta có vẻ không xứng đáng với chức vụ cho lắm.
Tôi bước lên tầng trên, ở hành lang có rất nhiều anh bạn đang ôm bạn gái mình, điều này khiến người đang quấn băng gạc trên đầu như tôi thoạt nhìn có vẻ cô đơn.
"Ế ế, nhìn kìa, chắc đó là Minh Dương nhỉ? Nghe nói cậu ta giành bạn gái của phú nhị đại rồi bị đánh sao ấy nhỉ?" Một cô gái mặc váy ngắn đi lướt qua tôi, miệng vẫn còn nói huyên thuyên.
Tôi liếc cô ta một cái, lúc này cô ta mới rảo bước xuống lầu.
Đẩy cửa ký túc xá ra, phát hiện có mỗi Hạ Đông Hải nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng chăm chú, hình như đang nghĩ ngợi gì đó.
"Khụ khụ khụ!"
Tôi cố ý ho khan, Hạ Đông Hải rũ mắt xuống nhìn tôi, sau đó ngồi dậy vỗ đầu mình rồi hỏi: "Sao cậu đã về rồi? Tôi mải nghĩ ngợi quá, quên mất phải đi đón cậu."
Hạ Đông Hải tự trách, tôi thấy thái độ nhận lỗi của cậu ấy nghiêm túc nên cũng không hỏi đến cùng nữa. "Có chuyện gì thế? Sao ủ rũ vậy? Mất ví à?" Tôi cảm thấy chuyện có thể khiến Hạ Đông Hải rối rắm thế này, ngoài tiền bạc ra cũng chẳng còn gì khác.
Hạ Đông Hải vừa nghe tôi nói xong thì lắc đầu, không châm chọc lại tôi bằng mấy câu từ hèn hèn thì đúng là hiếm thấy.
"Có chuyện gì thật à?" Tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Đông Hải, vành mắt của cậu ta đã đen sì vào rồi.
Hạ Đông Hải gật đầu, nói hai ngày nay cậu ta không hề gặp Lâm Giai Tuệ.
"Hôm đó cô ta bước lên chiếc xe nào?" Tôi hỏi một câu khiến Hạ Đông Hải mơ hồ luôn, cậu ta ngẩn ngơ nói là xe BMWs.
Tôi vỗ vào cánh tay gầy trơ xương của cậu ta rồi nói một cách ẩn ý sâu xa, rất có thể cô gái này đã cua được một tay giàu có, sau này không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.
Thêm vào đó, một lễ tân thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng chứ? Với sắc đẹp của cô ta, tuỳ tiện tìm một công việc khác cũng còn hơn công việc đó. Thời đại bây giờ là thời đại coi trọng nhan sắc mà.
"Nhưng..." Hạ Đông Hải nhíu mày như thể không thể chấp nhận được chuyện này.
"Không nhưng nhị gì hết, cậu đi ngủ một giấc đi, mấy ngày sau là quên ngay." Tôi nói xong bèn đỡ lấy cổ rồi từ từ ngồi xuống.
Hạ Đông Hải "ờ" một tiếng rồi nằm xuống, không nói thêm lời nào.
Khi xuất viện là lúc miệng vết thương đang tiêu độc nên da đầu tôi ngứa ngáy, vừa nằm xuống thì thiếp đi, đến đêm mở mắt ra thì phát hiện bên giường mình có một gương mặt ai đó.
"A a a!" Tôi hoảng sợ hét chói tai, bởi vì động tác trên mặt quá mạnh, động đến vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên đầu, nên tôi đau đến mức không tả nổi.
Người kia chiếu đèn pin vào mặt tôi, nói: "Minh Dương, đừng sợ, là tôi, tôi nè."
Tôi nhìn kỹ lại, không ngờ là tên nhóc Hạ Đông Hải, tên nhóc này đúng là thèm đòn, nửa đêm canh ba còn hù doạ tôi.
"Bốp" Tôi cũng không hề khách khí mà vỗ một cái lên đầu Hạ Đông Hải: "Làm gì thế hả? Không nghe câu Người doạ người là doạ c.h.ế.t người à?"
"Minh Dương, tôi thật sự không ngủ được." Hạ Đông Hải nói xong thì nhìn dáo dác xung quanh, sau đó hỏi tôi: "Minh Dương, có "người" đi theo tôi đúng không?"
Tôi ngơ ra nhìn xung quanh, trống huơ trống hoác chẳng có gì hết.
Hạ Đông Hải nuốt nước miếng, mồ hôi chảy từ trên má xuống, tôi vươn tay ra sờ vào lưng cậu ta, sau lưng cũng thấm đẫm mồ hôi.
Tốt xấu gì cũng là người bắt ma quỷ, không ngờ lại bị doạ đến mức này.
"Rốt cuộc cậu bị sao thế?" Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải thở dài một hơi rồi nói với tôi rằng mấy ngày nay cậu ta luôn mơ cùng một giấc mơ, mơ thấy Lâm Giai Tuệ.