Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 224




Tôi nhìn thấy cánh tay mà hắn đ.â.m xuyên qua người Hạ Đông Hải đã bắt đầu tan chảy. Hạ Đông Hải cúi thấp đầu, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Con quỷ muốn thoát ra nhưng đã không kịp nữa, cậu ta gầm lên một tiếng rồi túm lấy hắn, cạch một tiếng bẻ gãy tay con quỷ trực tiếp bóp chặt cổ hắn.
Con quỷ còn chưa kịp trăn trối một câu, Hạ Đông Hải đã một tay vặt đầu hắn xuống, m.á.u đen phun ra b.ắ.n đầy lên mặt cậu ta
Hạ Đông Hải mắt đỏ lừ từng chút một xé xác con quỷ, hành động điên cuồng này giống như bị ma nhập.
Trong chớp mắt con quỷ biến thành các mảnh t.h.i t.h.ể rời rạc. Vai Hạ Đông Hải trùng xuống, hơi thở gấp gáp, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta điên cuồng như vậy.
“Đông, Đông Hải? Không sao rồi, không sao rồi, cậu không sao chứ?” Tôi từ từ tiến lại gần cậu ta.
Hạ Đông Hải quay đầu, đôi mắt đỏ cũng dần dần dịu lại, sau đó đôi mắt nhắm nghiền ngã xuống sàn. Tôi bị dọa sợ lập tức chạy đến ôm cậu ta muốn đưa đi bệnh viện nhưng tôi bỗng ngẩn ra phát hiện vết thương trên vai cậu ta đã lành lại một cách thần kỳ.
Chuyện gì thế này? Tôi ngây ra nhìn.
Đặt Hạ Đông Hải lên giường, Bạch Văn Văn bất lực dựa vào thành giường đứng lên, vẻ mặt xanh xao giống như trong phút chốc có thể ngất luôn.
“Minh Dương, cảm ơn các cậu.” Bạch Văn Văn đầy cảm kích nói.
“Không, tôi không giúp được gì, người duy nhất cậu nên cảm ơn là Đông Hải.” Tôi dùng giấy ăn lau sạch vết bẩn trên mặt Hạ Đông Hải. Hô hấp của cậu ta đã ổn định, tim đập bình thường trở lại chắc không có vấn đề gì chứ?
Tôi vẫn không yên tâm lắm nên ngồi xổm bên cạnh giường nhìn cậu ta.
Bạch Văn Văn vì quá sợ hãi nên nép vào tôi, sau cùng vì quá mệt mỏi và sợ hãi đã dựa vào người tôi mà ngủ mất, trong lúc ngủ cơ thể cô ấy vẫn không ngừng run rẩy, tôi phải vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy mới đỡ hơn một chút.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng những thứ kinh tởm trên mặt sàn cũng dần dần biến mất trong ánh nắng, Hạ Đông Hải cũng từ từ mở mắt nhìn tôi.
“Đông Hải? Cậu tỉnh rồi? Vẫn ổn chứ?” Tôi lo lắng nhìn cậu ta.
Hạ Đông Hải dụi dụi mắt, nhìn tứ phía sau đó dường như nhớ ra điều gì lập tức bật dậy ánh mắt nhìn vào nơi con quỷ bị xé ra từng mảnh. Phát hiện đã không còn gì nữa cậu ta thở dài hình như rất tiếc nuối.
“Sao thế? Cái thứ đó đã bị cậu xé ra thành từng mảnh rồi, cậu còn thở dài gì nữa?” Tôi nhìn cậu ta.
Hạ Đông Hải lắc đầu: Cái thứ đó dựa vào việc hấp thụ khí âm khiến bản thân lớn mạnh, sau khi g.i.ế.t phải đọc thần chú siêu độ chứ không vài năm nữa nó lại đội mồ sống dậy.
“Hả?” Miệng tôi ngoác đến mang tai, nhưng tối qua cậu ta suýt thì ngỏm rồi, thu phục được con quỷ đó cũng đã quá lợi hại rồi: “Thôi được rồi, cậu không sao là tốt rồi.”
Nghe tôi nói tới đây sắc mặt Hạ Đông Hải trầm xuống lập tức ôm lấy n.g.ự.c mình: “Ai da ay da, đau quá đau c.h.ế.t mất, giờ tôi đang rất đau.”
“Anh trai, tối qua vết thương ở trên vai cậu chứ không phải ở ngực” Tôi bất lực lườm cậu ta một cái.
Hạ Đông Hải ngồi dậy: “Tôi không cần biết, cậu nhất định phải thêm tiền, tối qua rõ ràng là thập tử nhất sinh, gấp đôi tiền không có gì quá đáng.”
Hạ Đông Hải bắt đầu giở thói mặt dày, Bạch Văn Văn có lẽ nghe được đoạn hội thoại này, cô ấy chớp đôi mắt to nghĩ điều gì đó lập tức đứng lên chạy ra ngoài sau đó lại chạy vào trong tay còn cầm một cái ví màu hồng.
“Đông Hải cảm ơn cậu, đây là hai nghìn tệ, tôi, tôi chỉ có ngần này.” Bạch Văn Văn cung kính đưa tiền đến trước mặt Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải trước nay chưa từng từ chối tiền, sau khi nhận tiền thì ánh mắt híp lại thành một đường, tôi quay đầu nói với Bạch Văn Văn sau này có vấn đề gì cứ gọi chúng tôi giúp.
“A, Minh Dương, cậu?” Hạ Đông Hải mặt kinh hoàng nhìn sau gáy tôi, tôi còn đang ngẩn ra Bạch Văn Văn đã nghiêng đầu nhìn sau đó lập tức túm lấy cánh tay tôi: “Minh Dương, chúng tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Tôi hoang mang "ồ" một tiếng, lúc đứng dậy thì ánh mắt tối sầm lại sau đó không còn biết gì nữa.
“Hứa Diệp, Hứa Diệp, có phải anh không còn yêu em nữa không? Tại sao lâu như vậy rồi vẫn không tới tìm em? Hứa Diệp?
Trong màn sương mờ tôi nghe thấy giọng phụ nữ lúc ẩn lúc hiện, cô ấy quay lưng lại với tôi, có cảm giác cách tôi gần trong gang tấc nhưng khi tôi đưa tay ra thì cô ấy lại biến mất.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh?”
Tôi giật mình mở mắt phát hiện bản thân đã ở trong bệnh viện, nằm trên giường đơn, sau gáy truyền tới cảm giác tê dại. Hạ Đông Hải đang ngồi cạnh giường bệnh, Bạch Văn Văn mặt mũi buồn rầu ngồi trên ghế