Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 222




Trời đất, trùng hợp quá, đây là tiểu khu Thiên Nhã nơi Phỉ Phỉ thuê trước kia. Nơi này khá gần trường là sự lựa chọn ưu tiên của các sinh viên đại học.
Bạch Văn Văn đưa tôi tới phòng cô ấy, trên cửa phòng đã dán ít bùa, Bạch Văn Văn cười khổ nói là mua trên mạng.
Nhưng cũng chả có tác dụng gì, con quỷ này hàng đêm vẫn tới tìm cô ấy.
Bạch Văn Văn đẩy cửa, bên trong rất trống ngoài một cái sô pha, các đồ dùng trong nhà khác đều không có, trên sàn có hai vali hành lý, cô ấy ngượng ngùng nói còn chưa có tâm trạng để sắp xếp lại.
Tôi và Hạ Đông Hải ngồi xuống, cậu ta lôi từ trong cái túi xám ra một bộ tóc giả đội lên rồi lại kéo áo choàng lên.
Trời ạ, cậu ta nghĩ mình là thủy thủ mặt trăng sao? Sao lại ăn mặc như thế này?
Bạch Văn Văn và tôi đều ngây ra, Hạ Đông Hải hỏi cô ấy: “Thường thì mấy giờ hắn ta đến?”
“Mười hai giờ đêm.” Bạch Văn Văn rùng mình, hai tay tự giác ôm chặt trước ngực.
Cô ấy bị dọa sợ rồi, Hạ Đông Hải nhìn tôi vẫy vẫy tay nói tối nay tôi phụ trách bảo vệ Bạch Văn Văn, con ma cứ để cậu ta xử lý.
Tôi gật đầu, ba chúng tôi trầm mặc một chút rồi bắt đầu chờ đợi thời gian trong điện thoại từng giây từng phút qua đi.
Càng gần tới mười hai giờ Bạch Văn Văn càng túm chặt lấy cánh tay tôi mặt càng ngày càng xanh.
Hạ Đông Hải đưa cho tôi và Bạch Văn Văn mỗi người một cái khẩu trang phân phó chúng tôi nấp dưới gầm giường trong phòng, có thể nhịn thở thì đừng hít thở, nếu không sẽ rất dễ bị ngửi thấy mùi.
Tôi gật đầu kéo theo Bạch Văn Văn vào trong phòng rồi để cô ấy chui xuống trước, tôi nằm ngoài nghiêng người vừa hay có thể quan sát động tĩnh bên ngoài
Chưa qua bao lâu đã nghe bên ngoài có động tĩnh, là tiếng của Hạ Đông Hải và một người khác đang nói chuyện.
Cụ thể bọn họ nói gì tôi không rõ, chỉ thấy con quỷ kia ôm eo Hạ Đông Hải đi vào phòng.
Tôi nhìn kỹ hơn, hắn mặc một chiếc áo khoác đen dài tới gót chân thời xưa, tuổi gần bằng ông lão phụ trách ký túc xá, trên mặt nở một nụ cười xấu xa, hắn vòng tay qua eo Hạ Đông Hải, hôn lên mặt cậu ta mấy cái..
Hạ Đông Hải giống như bông hoa hồng yểu điệu, cái cảnh mập mờ này tôi quả thực không dám nhìn. “Ai da, anh vội cái gì chứ, chi bằng em giúp anh cởi quần áo trước nhé?” Hạ Đông Hải cố giả giọng con gái, lông trên người tôi dựng đứng cả lên suýt nữa thì cười thành tiếng.
“Được chứ” Con quỷ đó buông tay, tôi phát hiện Hạ Đông Hải đã bắt đầu mò mẫm thứ gì đó trong túi, xem ra là chuẩn bị hành động rồi.
Tôi nhìn kỹ, Hạ Đông Hải đang lúc lấy bùa ra thì bị con quỷ đó tóm lấy cổ tay.
Tình huống gì vậy? Bị phát hiện rồi?
“Tiểu mỹ nhân, cái thứ này không có tác dụng với anh đâu.” Nói rồi hắn ta tóm lấy bùa rồi giơ lên.
Cái thứ đó đối với hắn ta không có tác dụng gì, nếu là quỷ bình thường chắc sớm đã bị khống chế rồi.
“Hả?” Hạ Đông Hải rõ ràng không ngờ được con quỷ này đến bùa chú cũng không sợ, vậy phải làm sao? Tôi có chút lo lắng cho cậu ta.
Mặt Hạ Đông Hải lộ ra nụ cười cứng đơ, con quỷ đó đã dang tay về hướng mặt của cậu ta, đương lúc tôi nghĩ con quỷ đó sẽ “thị tẩm” Hạ Đông Hải thì bịch một tiếng, con quỷ đó ấn cậu ta lên tường.
Cậu ta lúc này trông giống con thạch sùng bám lên tường vậy sau đó thì ngã xuống sàn.
Hắn giơ tay muốn giáng cho Hạ Đông Hải một đòn chí mạng thì tôi nhanh chóng lăn từ trong gầm giường ra: “Hạ Đông Hải”
“Tên tiểu tử nhà cậu làm cái gì thế?” Cậu ta gào lên với tôi.
“Ha ha ha, hôm nay quả là ngày đẹp, một đạo sĩ hạng bét, giờ lại thêm một…?” Hắn ta liếc nhìn tôi hồi lâu vẫn không nói ra được tôi là thứ gì.
“Cậu lùi lại, đừng có ngáng chân tay tôi.” Hạ Đông Hải từ dưới sàn bò dậy đẩy tôi ra một bên.
“Trên người ngươi có mùi t.h.i t.h.ể!” Hắn cười ngoác mồm, khuôn mặt nhăn nhúm khiến người ta buồn nôn.
Gậm giường truyền tới tiếng nức nở của Bạch Văn Văn, gã quỷ liếc mắt qua, cười lớn lộ ra hàm răng vàng khè, trong miệng còn có chất dịch.
“Đừng có quấy rầy tôi nữa, tôi có c.h.ế.t cũng không để ông dày vò.” Bạch Văn Văn khóc lóc giọng nói run rẩy.
Tôi trừng mắt hét lên với con quỷ trước mặt: “Ông c.h.ế.t rồi vẫn còn tác quái, xem đêm nay tôi xử lý ông thế nào!” Ngoài miệng thì to mồm nhưng trong lòng thì không có chút tự tin nào.