Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 220




“Thế này đi, tôi quay về hỏi chuyện giúp cậu, nếu Hạ Đông Hải đồng ý thì tôi gọi lại cho cậu sau.” Tôi không nhẫn tâm từ chối, nhưng cũng không thể đồng ý ngay được.
Lỡ như Hạ Đông Hải không đồng ý, thì chẳng phải uổng công Bạch Văn Văn vui mừng rồi à.
Bạch Văn Văn gật đầu, nhưng vẫn hy vọng tối nay chúng tôi có thể đến giúp cô ấy. Vừa nói cô ấy vừa xắn tay áo lên, tôi nhìn thì toàn là những vết bầm tím.
Còn cả chiếc áo len cổ lọ để che đi những vết hôn đỏ rực, như vậy cũng đủ hiểu con ma đó điên cuồng đến mức nào. Bạch Văn Văn trông yếu ớt như vậy, nếu như chúng tôi không giúp, chắc cô ấy sẽ bị con quỷ đó đùa giỡn đến c.h.ế.t mất.
Bước ra khỏi quán trà sữa, tôi liền đi mua chút lou mei và bia, sau đó mang về kí túc xá cho Hạ Đông Hải ăn. Hạ Đông Hải vừa ăn vừa nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.
[Lou mei: là tên tiếng Quảng Đông được đặt cho các món ăn được chế biến bằng cách om trong một loại nước sốt được gọi là nước sốt chính hoặc nước sốt lou.]
Hạ Đông Hải vốn dĩ đã cầm đũa lên, sau đó lại do dự bỏ xuống: “Tiểu tử này, sao hôm nay lại khách khí với tôi như vậy? Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi à?”
“Hahaha, sao cậu lại nói lời khó nghe như vậy chứ? Không nhờ cậu chuyện gì thì không thể mời cậu ăn ngon một bữa hay sao? Xem nhẹ tình anh em của chúng ta quá rồi đấy.” Tôi cười, tự cảm thấy những gì mình nói ra thật ghê tởm.
Hạ Đông Hải thậm chí còn khinh thường liếc tôi một cái: “Từ từ đã, đừng nói chuyện tình cảm với tôi, nói chuyện tình cảm là hại đến tiền đấy.”
Nói xong, cậu ấy ôm chiếc túi nhỏ màu xám vào lòng, lại cắn miếng đùi gà to một cách không hề khách khí, nói ”bữa tối” hôm nay hời cho tôi rồi, không cần đưa tiền.
Tên này, chắc không nghĩ là tôi muốn vay tiền đâu nhỉ.
“Hả? Cậu đừng sợ, tôi chẳng những không vay tiền mà còn cho cậu tiền đấy. Chỉ cần cậu đồng ý, tôi đưa cậu từng này.” Tôi vừa nói vừa giơ một bàn tay lên.
Ngày trước Hạ Đông Hải đòi tôi 500, nếu như có thể giúp được Bạch Văn Văn thì tôi cũng làm người tốt một lần, thủng túi tiền diệt trừ tai họa.
Hạ Đông Hải vừa nghe đến chuyện kiếm tiền thì hai mắt liền sáng lên, đặt chiếc đùi gà trong tay xuống, nhìn tôi đầy hứng thú, cười hỏi: “Có chuyện gì, nói tôi nghe xem?”
Tôi cẩn thận kể cho Hạ Đông Hải những gì Bạch Văn Văn nói với tôi. Nghe xong, cậu ấy lập tức lắc đầu.
Không thèm cả tiền luôn? Chuyện gì đây? “Loại quỷ mà cậu nói là quỷ sắc từ sao Thái Âm chuyên đi tìm phụ nữ. Loại quỷ này không dễ đối phó, bởi vì nó có thể tùy ý tìm mồi, sẽ không nhốt mình ở một nơi nhất định đâu.” Hạ Đông Hải nói xong thì định đưa tay gắp đồ ăn tiếp, tôi lập tức đóng nắp hộp đồ ăn lại.
Tôi nịnh nọt cười nhìn cậu ấy, nói: "Cậu xem kìa, nói như vậy là khiêm tốn rồi. Tối hôm đó tôi thấy cậu cũng rất lợi hại mà. Chỉ một cái bình nhỏ mà có thể xử lý được Giang Lâm, lẽ nào cậu không thể giúp Bạch Văn Văn được sao?”
Hạ Đông Hải nhìn tôi chằm chằm, lướt một lượt từ trên xuống. Bị cậu ấy nhìn như vậy thật sự không thỏa mái chút nào.
“Chậc chậc, còn nói không thích người ta, vừa nói đến Bạch Văn Văn đã căng thẳng như vậy rồi. Thế nhưng dù cậu có làm gì cũng vô dụng, loại quỷ đó nếu như “đùa” với phụ nữ càng nhiều, sát khí sẽ càng cao, tôi không thể tùy tiện liều mình như vậy được.” Hạ Đông Hải nhân lúc tôi đang chau mày suy tư liền chộp lấy hộp đồ ăn, ngồi vào góc ăn tiếp.
Làm sao bây giờ, lẽ nào cứ để yên như vậy ư?
Tâm trí tôi chỉ toàn hình ảnh đáng thương của Bạch Văn Văn, nếu tôi để cô ấy như vậy, nhất định sẽ rất cắn rứt lương tâm.
“Hạ Đông Hải, coi như tôi cầu xin cậu được không, giúp cô ấy đi.” Tôi thành khẩn nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải lau đôi tay dính đầy dầu mỡ: “Haizz, thật sự tôi không phải là không muốn giúp. Nhưng nếu như cậu đủ thành ý, tối nay tôi có thể đi xem xem thế nào.”
Hạ Đông Hải vừa nói vừa làm ra vẻ trượng nghĩa.
Mẹ, nếu nói đủ thành ý thì chắc chắn phải dùng tiền rồi. Tôi quay người mở ngăn kéo ra, trong này chỉ còn có hơn 4000 tệ thôi.
Tên này đúng là giỏi lừa bịp mà, tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Hải: “Nhiều nhất 1000, đi hay không nói nhanh tôi còn tính.”
Hạ Đông Hải nhìn xấp tiền trên bàn thì đứng lên.
Biểu cảm này trông có vẻ nghiêm túc, cậu ấy đi đến trước mặt tôi, khẽ lắc đầu: “Haizz, cậu đã nói như vậy rồi, tôi cũng coi như là nể tình anh em mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng vậy.”
Hả? Tôi thấy người vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này.
Hạ Đông Hải nhân lúc tôi "khen ngợi" đã đút tiền vào túi rồi, tôi thật không biết Hạ Đông Hải muốn nhiều tiền như vậy để làm gì, bình thường tôi cũng không thấy cậu ấy có khoản chi lớn nào?
“Nào, mau ăn đi.” Hạ Đông Hải đặt “ đồ ăn” trước mặt tôi, tôi thở dài, cái thứ không màu không vị này, không biết còn phải ăn đến lúc nào nữa.