Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 207




Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện Bạch Văn Văn là bạn gái của Tôn Tử nhỉ? Hơn nữa, xem mức độ thân thiết gần gũi của họ, hình như họ đã qua lại rất lâu rồi.
Trên mặt Bạch Văn Văn vương nụ cười miễn cưỡng, muốn tránh né nhưng tay Tôn Tử lại ôm chặt eo của cô ấy, khiến cô ấy không động đậy được.
Nhìn từ vị trí của tôi, Bạch Văn Văn bị Tôn Tử đẩy về phía trước, Tôn Tử đưa cô ấy đi uống rượu với mọi người, Bạch Văn Văn cười gượng như búp bê, mặc kệ Tôn Tử sắp xếp.
Tôi ngây người ra nhìn, trong lòng chợt có cảm xúc muốn xông qua đó kéo Bạch Văn Văn về chỗ mình.
"Đẹp đấy nhỉ?" Hạ Đông Hải nhìn Bạch Văn Văn với vẻ mặt hâm mộ.
Nhưng tôi lại thấy căng thẳng, bởi tôi thấy cơ thể Kiến Nam đang lặng lẽ dịch sát vào người Bạch Văn Văn, tôi lập tức xông qua kéo Bạch Văn Văn thật mạnh, cơ thể cô ấy lảo đảo rồi dựa vào lòng tôi.
Tôi nhìn Kiến Nam đứng sau lưng Tôn Tử, lắc nhẹ đầu.
"Minh Dương?" Bạch Văn Văn nhìn thấy tôi thì lộ vẻ vui mừng, nhưng giây phút vui vẻ này nhanh chóng vụt qua, bởi vì Tôn Tử đã đẩy tôi sang một bên một cách thô bạo.
"Minh Dương? Cậu đang làm gì thế, trước mặt bao nhiêu người thế này, cậu lại dám ôm người phụ nữ của tôi à?" Tôn Tử nắm lấy vai Bạch Văn Văn, cô ấy nhíu mày muốn đẩy Tôn Tử ra.
"Người phụ nữ của cậu, cô ấy đồng ý à? Buông ra ngay!" Tôi quát to với Tôn Tử.
Tôn Tử nghe xong thì trừng mắt, hằm hè với tôi: "Đây là người phụ nữ của tôi, tôi muốn thế nào thì làm như thế."
Bạch Văn Văn hạ tầm mắt xuống như có điều khó nói, Hạ Đông Hải tóm chặt cánh tay tôi, cười trừ rồi nói tôi đang đùa với Tôn Tử mà thôi.
Đùa? Tôi á?
Tôi nắm chặt nắm tay, một bóng dáng màu trắng hiện lên phía sau Tôn Tử, đó là một người phụ nữ quấn băng gạc trên đầu, hai tay đang bó thạch cao.
Tôi hít một hơi thật sâu, Phỉ Phỉ? Sao cô ấy lại ở đây?
"Hi hi hi."
Một tràng cười truyền đến, không ổn rồi, là Quỷ Diện Ban, hình như Tôn Tử biết bí mật của tôi nên đã nhếch miệng cười, sau đó nói: "Xem ra cậu còn vội vàng hơn tôi đó nhỉ?" Hạ Đông Hải nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Chúng ta về trước đi, nếu không tất cả mọi người sẽ biết bí mật trên người cậu."
Tôi ấn chặt lấy n.g.ự.c mình, nghe thấy có tiếng người đang thì thầm bàn tán.
"Bạch Văn Văn, bây giờ tôi phải về rồi, cô có muốn đi cùng tôi không?" Tôi nhìn Bạch Văn Văn rồi nhỏ giọng hỏi.
Bạch Văn Văn lắc nhẹ đầu, không hề ngẩng lên nhìn tôi thêm cái nào, Hạ Đông Hải kéo tôi rời khỏi đó, tôi quay đầu lại nhìn Bạch Văn Văn vài lần nữa, cô ấy đứng trong đám người đó trông không hợp cho lắm.
Hạ Đông Hải và tôi ngồi trên xe taxi, cậu ta lấy một bao thuốc màu trắng từ trong chiếc túi màu tro ra rồi từ tốn cuộn thuốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tôi ngẩn người dõi theo cậu ta, nghĩ đến lời đạo trưởng nói trước kia, ông ấy từng dùng tro tàn để cuốn làm thuốc lá.
"Cậu cuốn cái gì thế?" Mặc dù biết Hạ Đông Hải cũng hiểu một ít việc quỷ thần, nhưng nhìn thấy hành động của cậu ta giống như đạo trưởng từng làm thì tôi vẫn hơi ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ lại, m.á.u trên người đạo trưởng có thể khắc chế quỷ hồn, còn m.á.u của Hạ Đông Hải cũng có thể khiến quỷ hồn nhượng bộ, hình như có rất nhiều điểm tương đồng.
"Thuốc lá đó, tự mình làm một cái cũng được lắm, cậu có muốn làm một điếu không?" Hạ Đông Hải đưa cho tôi một điếu, tôi móc ruột ra thì bên trong cũng chỉ là t.h.u.ố.c lá sợi bình thường, không có gì đặc biệt.
"Biệt thự lúc nãy có gì đó lạ lạ đúng không? Minh Dương, cậu có thấy thứ gì không?" Hạ Đông Hải thả hơi thuốc ra ngoài cửa xe.
Tôi không nói gì, thiện ác rồi cũng sẽ có báo, báo ứng lần này e là Tôn Tử có làm thế nào cũng không trốn được.
Là anh em với nhau, những gì nên khuyên tôi cũng khuyên rồi, cậu ấy cứ cố chấp thì tôi đành chịu.
Khi chúng tôi quay lại trường học thì trời bắt đầu mưa, Hạ Đông Hải đi theo tôi cũng bị ướt gần hết, lúc quay lại ký túc xá thì chúng tôi phát hiện ra dưới lầu đã giăng dải ngăn cách, còn có hai xe cảnh sát đang đỗ dưới lầu.
Người chú trong phòng bảo vệ đang hoảng hồn ghi chép, trên khuôn mặt tái nhợt nhưng chi chít vết nhăn lộ ra vẻ sợ hãi và bất an.
"Đúng thế, tôi nghe theo lời các anh đã đóng cửa lại rồi, tôi thật sự không biết rốt cuộc cậu ta đã trốn đi đâu nữa. Đồng chí cảnh sát, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cậu ta quay lại trả thù tôi sao?" Người chú sợ đến mức tay cũng run lẩy bẩy.
"Không đâu, chú yên tâm, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ ở quanh đây canh phòng." Một nam cảnh sát quay lưng về phía tôi đang an ủi người chú.
Nhưng sao âm thanh này nghe quen thế nhỉ? Tôi nghiêng người quan sát cẩn thận, đù mé, sao lại là Triệu Húc?
Chúng tôi đợi ở ngoài dải ngăn cách khoảng nửa tiếng đồng hồ, họ mới điều tra xong và chuẩn bị rời đi.