“Bụp” một tiếng không biết con quỷ kia có sao không còn tôi thì đau tới suýt nữa phun ra m.áu.
Tôi dùng lực kéo chăn của Hạ Đông Hải, cậu ta mơ mơ hồ hồ mở mắt liếc tôi một cái rồi lại nhắm mắt lại.
“Này, tôi đói rồi.” Tôi không muốn quấy rầy cậu ta nhưng dạ dày vì đói nên quặn lên rất khó chịu.
Hạ Đông Hải quay đầu liếc tôi một cái rồi giơ tay ra hiệu về phía tôi, tôi biết cậu ta lại muốn tiền, trong mắt chỉ có tiền.
Tôi sờ mò sáu nghìn tệ trong túi, đây là của Tôn Tử. Quan hệ của cả hai đã đến mức này tôi nghĩ cũng không cần trả lại cậu ta nữa, giống như cậu ta từng nói, hiện giờ chút tiền này với cậu ta cơ bản là không để vào mắt.
“Cậu ăn cướp đấy à, một trăm tệ một bữa? Tôi đâu có phải ăn cao lương mĩ vị.” Sáu nghìn tệ này là tất cả tài sản mà hiện giờ tôi có.
Tiền đền bù phá dỡ không biết bao giờ mới tới tay, Hạ Đông Hải rõ ràng đang cố ý lừa tôi.
Tôi cố ý nói: “Tôi đi ăn bít tết cho rồi, quán ăn bên ngoài trường có đâu hơn bốn mươi tệ một phần phải không?”
“Ai da, đừng vội, chúng ta là bạn cùng lớp đương nhiên có thể giảm giá, năm mươi tệ không bớt được nữa đâu đấy. Ăn cái này sẽ không nuôi lớn quỷ Diện Ban, cậu đi ăn bít tết sống quỷ diện ban sẽ hút được chất dinh dưỡng.” Hạ Đông Hải nói xong cũng mò xuống khỏi giường.
Cậu ta lấy từ trong cặp ra một túi bột màu trắng, rồi lại bắt đầu đốt bùa.
Tôi chỉ vào thứ bột màu trắng hỏi Hạ Đông Hải là thứ gì nhìn rất kỳ quái, cầm lên ngửi cũng không thấy mùi gì đặc biệt. Cậu ta cười thần bí, cố ý ra vẻ bí mật không nói cho tôi.
Cậu ta không nói tôi cũng không hỏi nữa, tôi cũng không có tâm trạng muốn biết mấy thứ này. Đợi tôi ăn bữa sáng xong thì điện thoại của Triệu Húc cũng vừa hay gọi tới.
Anh ta chính thức loại tôi khỏi diện tình nghi, DNA của tôi không trùng khớp với đứa bé trong bụng Giang Lâm.
Nhưng ngoài dự đoán là không chỉ tôi không tương thích, đến DNA của Trần Nam cũng không tương thích, kỳ lạ quá.
Trần Nam là bạn trai của Giang Lâm, mọi người đều biết việc này, đứa bé không phải con cậu ta vậy là con ai?
Lẽ nào Giang Lâm đã lừa dối Trần Nam có người đàn ông khác? Trong đồn cảnh sát Trần Nam mất khống chế đánh tôi là vì nghi ngờ tôi là người đàn ông khác của Giang Lâm?
“Chậc chậc, Giang Lâm này đúng là không thể nhìn mặt mà đoán người.” Hạ Đông Hải vừa ghé sát tai vào điện thoại tôi nghe lén, những lời vừa rồi cậu ta cũng đã nghe hết. Tôi lập tức cúp máy trừng mắt nhìn Hạ Đông hải: “Cậu làm cái gì thế?”
“Hôm đó trong phòng vẽ Giang Lâm đã nói gì với cậu? Có nói với cậu đứa bé là của ai không?” Vẻ mặt Hạ Đông Hải vô cùng hóng hớt, xem ra cậu ta không chỉ mẫn cảm với mùi, mà còn rất mẫn cảm với những drama này.
Chỉ là quan hệ giữa tôi với Giang Lâm bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cô ấy sao có thể nói cho tôi chuyện đó chứ?
Tôi không thèm đáp lại cậu ta, tự lên giường nằm. Cả đêm qua tôi chưa chợp mắt giờ ăn no rồi chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc.
Hạ Đông Hải chán nản ăn mì tôm, từ trong cặp lôi ra một cái máy tính, cũng không hiểu đang tạch tạch tính toán cái gì, vừa tính vừa cười he he.
Sau đó cậu ta đi tới giường của Tôn Tử bắt đầu thu dọn chăn màn, còn tự ý mở ngăn kéo của Tôn Tử lấy các đồ cần thiết chuyển lên bàn mình.
“Ây ây ây, cậu làm cái gì thế hả?” Tôi liếc Hạ Đông Hải, tham tiền còn được chứ không được lén lút động vào đồ của người khác như vậy chứ, đây là vấn đề đạo đức nhân phẩm.
Hạ Đông Hải lộ ra bộ mặt lưu manh nói: “Chí Mậu bảo rồi cậu ta sẽ không về ký túc nữa, những đồ này nhờ tôi giải quyết giúp cậu ta, ai za dưới gầm giường cậu ta thùng mì tôm vẫn còn hơn nửa ấy nhỉ?”
Hạ Đông Hải hi hi cười giống như nhặt được rất nhiều đồ rẻ, lôi cả thùng ra, kết quả bên trong chỉ toàn để ảnh gái.
Cô gái đó không phải ai khác chính là Phỉ Phỉ, một cộp dày toàn ảnh thân mật của Phỉ Phỉ và cậu ta, tôi chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt.
Nghĩ kỹ lại Tôn Tử vì Phỉ Phỉ mà không tiếc làm hại Kiến Nam, có thể xem như đối với cô ấy thật lòng thật dạ, vậy mà tới giờ đến Phỉ Phỉ cậu ta còn nhẫn tâm ra tay.
Cậu ta có còn là con người trước kia nữa không hay từ trước tới giờ cậu ta vẫn luôn chỉ vì lợi ích cá nhân mà chẳng qua do tôi không nhìn rõ?
“Cái này, he he he.” Hạ Đông Hải thu ảnh lại, tôi cũng giả vờ như không thấy xoay người tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc tới tận gần tối, tỉnh lại cảm giác cả người đã sảng khoái hơn nhiều.
“Minh Dương, Minh Dương!” Tôi mới vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đứng trước mặt, nhìn tôi cười.
Tôi nhìn kỹ trời ạ thì ra là Ngô Dũng, sao lại là cậu ta?
“Cậu làm gì thế?” Tôi hét về phía cậu ta.
“Hả? Tôi định ra ngoài đi ăn, cậu đi cùng không?” Hạ Đông Hải cho rằng tôi đang nói với cậu ta, quay đầu nhìn tôi một cái mới thấy ánh mắt tôi nhìn về hướng đối diện là cậu ta biết có gì đó không đúng.