Phỉ Phỉ bị rơi từ tầng cao xuống, xương bàn tay bị gãy, căn bản không thể dùng d.a.o t.ự s.á.t được. Hơn nữa tay cô ấy còn đang bó bột, làm sao uốn cong cổ tay được.
Nếu như không làm được, vậy rốt cuộc thì cô ấy tự sát bằng cách nào? Nếu không phải tự sát, vậy thì chính là…..
Không, ai lại đi gi.ết một người bị tinh thần phân liệt chứ? Phỉ Phỉ đã trở nên như vậy rồi, là người chỉ cần còn có một chút nhân tính cũng sẽ không thể xuống tay với Phỉ Phỉ.
Nhiều khả năng lóe lên trong đầu nhưng tôi vẫn không thể lý giải được.Vì vậy, tôi nhất quyết muốn gặp bác sĩ đã phẫu thuật cho Phỉ Phỉ hôm qua.
Nhưng bệnh viện sợ tôi kích động có thể sẽ sát thương bác sĩ nên nhất quyết không đồng ý, sau khi tôi năn nỉ một lần nữa, họ mới sắp xếp cho tôi gặp bác sĩ tâm lý trước.
Đây cũng là bác sĩ điều trị tâm lý cho Phỉ Phỉ, chuyên gia có uy tín trong khoa thần kinh-Vu Bác Lương. Ông ấy vừa nhìn thấy tôi đã nói lời xin lỗi, nhưng tôi biết rõ, chuyện này không phải lỗi của ông ấy.
“Anh Minh, thực ra cái ch.ết của cô Phỉ Phỉ là điều mà chúng tôi đều không muốn nhìn thấy. Tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút, đừng làm ra chuyện gì quá kích động.” Bác sĩ Vu nhẹ nhàng khuyên bảo, nói muốn hỗ trợ tư vấn tâm lý cho tôi.
Vì để gặp bác sĩ phẫu thuật chính hỏi vài câu, tôi cũng chỉ có thể nhận vị bác sĩ này làm tư vấn tâm lý, dù sao tôi cũng không bị tâm thần, không sợ làm mấy cái xét nghiệm tâm lý này.
“Được rồi, nhắm mắt lại, thả lỏng, chậm rãi hít thở.” Lời của bác sĩ Vu vô cùng nhẹ nhàng, tôi không tự chủ được mà nhắm mắt lại, cảm giác như có một luồng gió thổi vào mặt.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong một tầng hầm tối tăm, một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang vẽ lông mày, quay lưng lại với tôi.
“Cậu còn nhớ cô ấy là ai không?” giọng của bác sĩ Vu truyền đến bên tai tôi.
Tôi chau mày: “Không nhớ.”
“Vậy hãy nhìn kỹ gương mặt của cô ấy đi.”
Tôi chậm rãi đi về phía đó, người phụ nữ có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân nên quay lại và mỉm cười dịu dàng với tôi.
“Thanh Thanh?” Tôi gần như thốt ra, tất cả những hình ảnh rời rạc trong đầu tôi đều trở nên rõ ràng mạch lạc.
Đúng vậy, hai tháng trước chúng tôi cùng nhau đến thôn Minh Hà, sau đó xảy ra một loạt những chuyện quỷ dị, cuối cùng tôi bị Thanh Thanh đưa đến căn hầm này. Kết quả đến lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã quay trở lại thành phố một cách kỳ diệu, Phỉ Phỉ và Tôn Tử còn lừa tôi rằng, tôi leo núi bị thương nên mới hôn mê suốt hai tháng trời.
“Hứa Diệp, chàng về rồi à? Chàng cuối cùng cũng quay trở về rồi, hahaha.”
“Minh Dương, mau bước ra đi. Người phụ nữ kia muốn cứu quỷ thai năm đó, vậy nên mới muốn làm minh hôn cùng cậu. Cậu không thể để cô ta thành công được.” Đây là tiếng của đạo trưởng.
Tôi lùi lại nửa bước, làn da trên mặt Thanh Thanh trong nháy mắt trở nên đen kịt, cô ta há to miệng, rống một tiếng đủ khiến tôi điếc tai.
“Bành”
Tôi cuộn mình trong góc tường, đạo trưởng phá cửa xông vào. Thanh Thanh nhanh chóng bay qua đó, hai mắt đỏ ngầu đầy sát khí. Tôi nhắm chặt hai mắt chuẩn bị tinh thần sẽ ch.ết.
“Cậu mau đi đi, đưa theo đám Vương Thành rời khỏi đây.” Đạo trưởng vừa hét lớn với tôi, vừa bắt đầu quyết đấu với Thanh Thanh.
Thanh Thanh mặc một bộ váy cưới màu đỏ như m.áu, sát khí tỏa ra khắp người, đạo trưởng đã bị thương nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Thanh Thanh, chưa đến hai hiệp đã bị một tay của Thanh Thanh tấn công đến mức cả người đập mạnh vào cánh cửa sắt.
“Đạo trưởng.” Tôi vội vàng bò đến bên đạo trưởng, đạo trưởng nghiến răng nắm lấy cánh tay tôi, đẩy tôi ra khỏi cánh cửa sắt. Mà lúc này, ông cũng nhanh chóng vực dậy đóng cửa lại, dùng kiếm gỗ đ.â.m mạnh vào lòng bàn tay, vẽ lên cửa một tấm bùa chú khổng lồ.
Tôi ngây người, đạo trưởng môi đã tái nhợt, cửa sắt điên cuồng rung lên, đạo sĩ đẩy tôi lên lầu.
Ở lối vào, Tôn Tử, Phỉ Phỉ và Vương Thành ngồi bệt trên mặt đất, dường như bị dọa đến phát ngốc rồi. Nhìn thấy tôi và đạo trưởng ra ngoài, tất cả bọn họ đều vui mừng khôn xiết.
“Hai người không sao chứ? Chúng ta mau chạy đi, còn không chạy là không kịp nữa đâu.” Tôn Tử kéo tôi đi, tôi vốn dĩ muốn ôm đạo trưởng lên, nhưng lại phát hiện, chỉ mới chạm nhẹ vào, bụng ông ấy đã chảy rất nhiều m.áu.
Ông ấy yếu ớt lắc đầu với tôi: “Minh Dương, lần này tôi sợ là không qua được rồi. Các cậu cứ đi đi, đừng quan tâm đến tôi, cũng nhất định đừng quay lại.”
“Không, sư phụ, ông đừng nói vậy, ông nhất định sẽ không sao đâu.” Đây là lần đầu tiên, từ đáy lòng mình, tôi gọi ông ấy bằng hai chữ sư phụ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, đến cuối cùng đạo trưởng sẽ vì tôi mà ch.ết, ông ấy cắn môi cười khổ: “Minh Dương, m.áu trên người tôi có thể áp chế cơn giận của quỷ, các cậu hãy lấy m.áu của tôi đổ lên đầu con yêu nghiệt đó. Cho dù không thể đồng quy vu tận thì cũng vẫn có thể tổn thương đến nguyên khí của cô ta.”
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn đạo trưởng, ông ấy đã mất nhiều m.áu như vậy rồi, nếu như còn lấy thêm nữa, vậy có khác nào lấy đi mạng của ông ấy đâu. Hơn nữa, tôi cũng không muốn Thanh Thanh bị thương.