Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 193




Đây là sáu nghìn chứ không phải sáu trăm, Tôn Tử cũng chỉ là một sinh viên thôi, nhưng tôi nói thế nào Tôn Tử cũng không chịu nghe, còn lấy một chiếc chìa khóa xe từ trong túi ra đưa tôi.
Tôi nhìn, đây là chiếc Cayenne đời mới mà Tôn Tử thích nhất, giá ít nhất cũng phải hơi một triệu tệ. Bố Tôn Tử là cảnh sát, còn mẹ, tuy có công ăn việc làm nhưng cũng chỉ là công chức bình thường thôi, Tôn Tử làm sao mua nổi chiếc xe sang hơn một triệu tệ này chứ.
Tôn Tử chỉ nhìn tôi cười, đặt lại số tiền này vào trong tay tôi.
“Bíp bíp bíp.” Điện thoại của cậu ấy reo lên. Tôn Tử lấy điện thoại ra, nói chuyện với người kia bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi tắt máy, Hạ Đông Hải đứng bên cạnh cười hihi với Tôn Tử: “Hihihi, anh Tôn, cậu hào phóng với Minh Dương như vậy, thế có thể cho tôi mượn chút tiền không, người anh em này dạo này cũng khó khăn lắm.”
Tôn Tử hào phóng lấy ví tiền ra, không nghĩ ngợi gì mà đưa cho Hạ Đông Hải hai nghìn tệ, lại nói với tôi chuyện tiền nong có thiếu thì cứ hỏi cậu ấy.
“Báo ứng, báo ứng, Tôn Chí Mậu, anh cũng sẽ không yên ổn đâu.”
Phỉ Phỉ trong lúc hôn mê vậy mà còn lẩm nhẩm được những lời này, tâm trạng tốt của Tôn Tử bị cuốn bay đi hết, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Phỉ Phỉ một lúc lâu, dường như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
“Tôn Tử, thần kinh Phỉ Phỉ có chút vấn đề, cô ấy nói mấy lời này không có ý gì đâu.” Tôi nhìn Phỉ Phỉ, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Tôn Tử gật đầu: “Cậu xem tôi là người như thế nào chứ, không cần cậu nói tôi cũng biết. Có cậu ý, đừng lao lực quá, chăm sóc tốt bản thân vào. Hôm nay tôi còn có việc nên đi trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi lập tức về ngay.”
Người anh em này chắc chắn là tốt đến mức không còn gì để nói rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn có một dự cảm không lành, cứ cảm thấy Tôn Tử hình như đã không còn giống ngày trước nữa rồi.
Bất luận là giọng điệu hay phong thái, đều có một cảm giác ưu việt không thể giải thích được.
“Chậc chậc, tốt thật đấy, bên cạnh tôi cũng có một người bạn đại gia rồi.” Hạ Đông Hải nhìn bóng lưng Tôn Tử cười hihi, hôn lên xấp tiền trong tay, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
Tôi không có cảm giác gì đặc biệt với chỗ tiền đó, chỉ cảm thấy chỗ tiền này đến một cách thật kì lạ. Với cách tỏ vẻ này của Tôn Tử, ai không biết sẽ tưởng cậu ấy là phú nhị đại.
“Không nên cầm, thật sự không nên cầm.” Phỉ Phỉ tuy hôn mê nhưng lại nói ra một loạt từ, trán toàn là mồ hôi, lông mày cũng nhíu chặt giống như đang mơ thấy chuyện gì rất đau khổ vậy.
Tôi lấy giấy cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán cô ấy, lại lấy tăm bông đút nước cho cô ấy. Hạ Đông Hải ngồi một bên ăn trái cây mà tôi mua cho Phỉ Phỉ, vừa ăn vừa hỏi: “Tại sao ngày trước cậu lại cảm thấy bạn gái mình bị ma nhập?”
“Tôi cũng chỉ đoán thôi. Cái đêm trước khi cô ấy phát điên, tôi còn gọi điện thoại cho cô ấy, lúc đó vẫn còn bình thường, nhưng hôm sau lại đột nhiên phát điên lên.” Chuyện này tôi hoàn toàn không giải thích được.
Theo như những gì tôi thấy trên TV và sách, chuyện này cũng phải có nguyên nhân nào chứ.
Hạ Đông Hải mím môi, ánh mắt chuyển qua chuyển lại gật đầu với tôi, cuối cùng mơ hồ hỏi: “Vậy trước kia rốt cuộc hai cậu đã đi đâu rồi?”
“Tôi không biết.” Tôi kể chuyện sau khi tỉnh dậy thì bị mất ký ức trong hai tháng đó cho Hạ Đông Hải nghe.
Hạ Đông Hải cho rằng nguyên nhân chính là quỷ diện ban trên người tôi, còn nếu muốn làm rõ tại sao Phỉ Phỉ lại phát điên, thì phải biết được hai tháng đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này chắc là nên hỏi Kiến Nam, nói không chừng cậu ấy lại biết chuyện gì đó.
Nhưng có điều tôi không gọi được cho Kiến Nam, QQ cũng không onl, không giống với tính cách của cậu ấy lắm.
Bởi vì, cậu ấy nổi tiếng là “bác ái” nên gần như mở máy 24/24, QQ lúc nào cũng trong trạng thái đang hoạt động, để mấy cô em gái nhỏ kia có thể đến tìm cậu ấy bất cứ lúc nào.
Lần này vừa ra nước ngoài, chẳng lẽ lại chơi đến biệt tích luôn rồi?
Tôi ngồi bên giường bệnh của Phỉ Phỉ thất thần một lúc, cho dù trong tay có 6000 tệ thì cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, trả tiền thuốc mấy lần chắc cũng hết. Bây giờ việc cấp bách của tôi là phải đi làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho Phỉ Phỉ.
“Trời ơi, muộn như vậy rồi à? Minh Dương, chúng ta về trường đi, tôi vừa đói vừa buồn ngủ.” Hạ Đông Hải vừa ngáp vừa vuốt ve cái bụng quắt queo của mình.
“Cậu về trước đi, tôi phải ở lại với Phỉ Phỉ.” Xảy ra chuyện như vậy, tôi thật sự không dám để Phỉ Phỉ rời khỏi tầm mắt của mình.
“Vậy tôi đi đây.” Hạ Đông Hải đứng dậy, một tay cầm chuối, một tay cầm táo, nghênh ngang đi ra ngoài.
Tôi mệt mỏi nằm bên giường Phỉ Phỉ, chuẩn bị đi ngủ, vừa nheo mắt đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến. “Cạch cạch cạch” Hình như là đến gần phòng này, tôi còn tưởng là Hạ Đông Hải quay lại.
Nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu, lại phát hiện cánh cửa đang mở không có ai vào cả.