Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 190




Cơn đau này khiến mặt tôi trở nên vặn vẹo, đau đến mức không chịu được.
"Chít chít chít!"
Thứ ma quỷ phát ra tiếng kêu bén nhọn, tôi cắn răng, nhắm mắt lại rồi khoét một miếng thịt ra.
"A! Minh Dương?" Hạ Đông Hải quay về thì bị dọa sợ luôn, thấy miếng thịt trên đất và cánh tay tôi đã dính đầy m.áu tươi thì chân tay luống cuống.
"Nó ch.ết rồi sao?" Do đã lâu rồi không ăn uống, sức khoẻ tôi lại vốn yếu ớt, bây giờ lại chảy nhiều m.áu như thế, đầu óc mơ hồ, Hạ Đông Hải trước mặt cũng biến thành hai cái bóng chồng lên nhau.
Hạ Đông Hải nhìn tôi nhưng không nói gì, trước mắt tôi tối sầm lại, sau đó ngất lịm đi.
Đến lúc tôi mở mắt ra lần nữa thì trời bên ngoài đã sáng hơn chút, Hạ Đông Hải tựa vào giường của Ngô Dũng mà ngủ. Tôi giãy dụa ngồi dậy, trên cánh tay lại truyền đến cơn đau dữ dội, cúi đầu nhìn thì thấy băng gạc trắng đã có m.áu chảy ra.
"A?" Tôi nhíu mày, cắn chặt lấy răng.
Nhưng tiếng vang nhỏ này đã đánh thức Hạ Đông Hải: "Minh Dương, cậu nên nằm xuống đừng nhúc nhích thì hơn, nếu không miệng vết thương sẽ chảy m.áu đó."
"Nó vẫn còn đó sao?" Tôi hạ tầm mắt nhìn vết nhầy trên đất, trong lúc tôi hôn mê, Hạ Đông Hải đã dọn dẹp sạch vết m.áu trên đất rồi.
"Chắc cậu đói rồi nhỉ, tôi vừa mới làm cho cậu ít đồ ăn, yên tâm, cậu chắc chắn ăn được cái này." Hạ Đông Hải đứng lên mở bát đĩa trên bàn ra.
Tôi liếc nhìn một cái, là một bát cơm trắng bóc và một bát canh, trong bát canh toàn là thứ trôi nổi trông như bột, mặc dù tôi không thấy ghê tởm hương vị này nhưng cũng không có cảm giác thèm ăn.
"Ăn nhiều một chút, nếu không cơ thể cậu không chống đỡ được đâu, tôi còn mong cậu suy nghĩ rõ ràng rồi nói cho tôi biết, rốt cuộc thuốc đó từ đâu mà có." Hạ Đông Hải đã nhìn ra việc tôi cố ý giấu diếm, tôi không giải thích bởi không có tâm tình không có sức nữa.
Hạ Đông Hải không hỏi đến cùng, đút từng chút chất lỏng có hình dáng như bột vào miệng tôi, còn "cơm" màu trắng kia cũng không phải cơm, mà là một loại chất lỏng đặc sệt.
Sau khi ăn xong, ít nhất dạ dày cũng không còn trống rỗng, đói bụng khó chịu nữa, tinh thần cũng tốt hơn.
"Nó vẫn còn ở đó sao?" Trong lòng tôi đã đoán được vài phần rồi.
Hạ Đông Hải đưa cho tôi một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Cậu thấy sao?"
Tôi cười gượng: "Làm thế nào mới gi.ết được nó?"
"Trừ khi cậu ch.ết trước." Hạ Đông Hải lại thở dài một cái, trên mặt vương nụ cười rất lưu manh, sau đó rút một bộ bài tú lơ khơ ra hỏi tôi có muốn chơi vài ván với cậu ta không. Tôi nhíu mày nhìn Hạ Đông Hải, lúc nãy mới cảm thấy cậu ta đáng tin được một chút, không ngờ cậu ta lại bắt đầu đùa cợt muốn chơi bài, không hề coi trọng tính mạng của tôi chút nào.
"Cậu!" Tôi đang định mắng Hạ Đông Hải, ngước mắt lên thì thấy có một bóng dáng đằng sau Hạ Đông Hải, nhìn kỹ lại thì hình như là một mặt người.
Tôi mở to hai mắt nhìn, đó không phải là Ngô Dũng sao?
"Hạ, Hạ, Hạ Đông Hải, sau lưng cậu?" Mặc dù tôi cố gắng thể hiện mình đang rất bình tĩnh, nhưng lúc này ngay cả nói tôi cũng lắp bắp rồi.
Hạ Đông Hải quay người lại, khuôn mặt đó và khuôn mặt của Ngô Dũng chạm vào nhau, khuôn mặt trắng bệch của Ngô Dũng dán vào chóp mũi Hạ Đông Hải, nhưng hình như Hạ Đông Hải không nhìn thấy gì hết.
Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt nhỏ như hạt châu chuyển động, mũi khịt khịt mạnh rồi đứng lên.
"Cậu ta ở đâu?" Hạ Đông Hải nhìn xung quanh.
"Cậu không thấy sao?" Tôi cảm giác yết hầu của mình đã khô khốc rồi, bởi vì khi Ngô Dũng đứng dậy, một mảng thịt lớn sau lưng rơi xuống, cánh tay cũng rũ xuống, có lẽ là do sau khi nhảy lầu thì bị gãy luôn.
Cái ót bị xước mất một nửa, nhìn thấy toàn là m.áu tươi.
"Tôi không thấy nhưng tôi ngửi được mùi của cậu ta, là Ngô Dũng sao?" Hạ Đông Hải vừa nói vừa để tay vào túi áo mình như đang tìm gì đó.
Ngô Dũng lập tức xông đến trước mặt tôi, tôi bị dọa đến mức co rụt vào trong giường, Hạ Đông Hải bèn lấy ra một cái chuông rồi lắc thật mạnh, vẻ tươi cười quỷ dị trên mặt Ngô Dũng chợt biến mất, một cánh tay ấn chặt lên đầu mình như thể vô cùng đau đớn.
"Ngô Dũng, cậu đã ch.ết rồi, ngoan ngoãn đi đầu thai chuyển kiếp đi." Hạ Đông Hải vừa lắc chuông vừa quát lớn.
Cơ thể Ngô Dũng run rẩy liên tục, bay lên rồi bổ nhào về phía Hạ Đông Hải.
"Chạy mau, cậu ta xông đến chỗ cậu đó!" Tôi sốt ruột hét lên.
Nhưng Hạ Đông Hải vẫn rất bình tĩnh, Ngô Dũng giơ tay lên cào mạnh vào cổ Hạ Đông Hải, trên chỗ cổ đó bèn xuất hiện ba vết m.áu, nhưng Ngô Dũng lại hét lên một tiếng rồi biến mất.
"Sao lại như vậy?" Tôi nhìn Hạ Đông Hải một cách mờ mịt: "Cậu biết pháp thuật à? Chẳng, chẳng lẽ cậu là đạo sĩ trong sách viết sao?"
"Đạo sĩ gì? Chuông này là chuông nhốt quỷ do bố tôi để lại, tôi cũng không biết đâu, cứ lắc bừa thôi, thật ra thứ doạ cậu ta chính là m.áu của tôi." Hạ Đông Hải nói đến đây thì rất đắc ý.
"M.áu?" Tôi nhìn chằm chằm vào cổ Hạ Đông Hải, tôi không nhìn ra điểm khác biệt gì từ m.áu của cậu ta.
"Tôi có m.áu cổ độc, năm đó bố tôi trúng cổ độc, ông ấy đã lấy độc trị độc, dùng trăm loại cỏ độc để giải cổ độc, đại nạn không ch.ết. Sau đó phát hiện ra m.áu ông ấy có thể làm cho trăm loại sâu bọ nhượng bộ lui binh, ngay cả ma quỷ cũng sợ cái trò này, và tôi được kế thừa m.áu cổ độc của ông già." Hạ Đông Hải cố gắng giải thích cho tôi hiểu.