Ở bệnh viện tôi cũng không tìm ra được manh mối quan trọng nào, chỉ biết là sau khi tôi hôn mê thì được xe cứu thương đưa vào.
Tại sao lại bị thương phía bệnh viện cũng là nghe từ Tôn Tử.
Tôi vô cùng thất vọng, nhưng bệnh viện hoàn trả cho tôi khoản tiền một vạn tệ, người trước kia trong phiếu nộp tiền viện phí là Tôn Tử.
Gia cảnh nhà Tôn Tử tuy không tồi, nhưng không đến mức nói một câu có thể lấy ra một vạn tệ, cái này tôi luôn cảm thấy có vấn đề.
Cầm tiền, vốn dĩ phải tìm Tôn Tử trả lại tiền cho cậu ta, nhưng trên người tôi không có tiền mặt, đành trở về ký túc xá.
Trời đã dần tối, ngoài đường vẫn có rất nhiều người, khung cảnh phồn hoa của thành phố trái ngược hoàn toàn với tâm trạng trống rỗng lạc lõng của tôi.
Tôi luôn có cảm giác bất an không nói thành lời, đằng sau chuyện này không biết còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật nữa.
Về tới trường, phụ huynh gây rối ngoài cổng trường đã không thấy đâu, nghe mấy nhân viên bảo vệ bàn tán xôn xao về khoản tiền bồi thường hơn một triệu tệ.
Một sinh mệnh lại có thể dùng hơn một triệu tệ để trao đổi.
Tôi lắc đầu tiến vào ký túc xá nam. Ông chú bảo vệ đang dựa vào ghế nhàn nhã xem tin tức, hành lang trống không ánh đèn lờ mờ u ám.
Thời khắc này ma quỷ gì với tôi cũng không quan trọng nữa, tôi bước nhanh lên lầu, đẩy cửa phòng thì có một mùi mì tôm xộc tới, dạ dày bỗng chốc quặn thắt.
Tôi bụng miệng nôn khan vào thùng rác bên cạnh.
Hạ Đông Hải vẫn đang thích thú ăn mì tôm, thấy bộ dạng tôi như vậy thì không còn tâm trạng ăn uống tiếp nữa.
“Cậu không sao chứ?” Hạ Đông Hải buông bát mì cau mày nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, trực tiếp đi tới giường mình lấy chai nước vẫn còn uống dở súc miệng, Hạ Đông Hải nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.
“Hôm nay ra ngoài lại gặp thứ không sạch sẽ à? Toàn thân một mùi quỷ khí?” Hạ Đông Hải bên nói bên móc ra một điếu thuốc, còn liếc qua vết thương trên cổ tôi.
Tôi không nói gì, lấy một trăm tệ cất dưới gối định ra ngoài, lòng nghĩ vẫn phải về nhà một chuyến lấy giấy tờ thẻ ngân hàng chứ không thì c.h.ế.t đói thật.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao tôi thấy cậu cứ gấp gáp thế?” Hạ Đông Hải nhổm dậy tới gần tôi.
“Dẹp ra, giờ tôi không rảnh phí lời với cậu.” Tôi gắt lên với cậu ta.
Hạ Đông Hải dùng lực kéo tôi gần về phía cậu ta, ngửi kỹ mùi trên người tôi sau đó thất sắc đẩy tôi ra kêu lên: “Cậu uống m.á.u người rồi đúng không?”
“Cái gì?” Tôi bần thần nhìn Hạ Đông Hải. Cậu ta lùi lại sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất đinh với tôi.
“Đừng có lừa tôi, trong miệng cậu có mùi m.á.u" Hạ Đông Hải nói rất chắc chắn, dùng ánh nhìn như đang nhìn quái vật để nhìn tôi.
“Có cậu uống m.á.u người thì có.” Tôi trừng mắt phẫn nộ với cậu ta chuẩn bị rời đi.
Hạ Đông Hải nhanh chóng chạy ra khóa cửa ký túc lại từ bên trong, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ thấy cậu ta hít một hơi sâu sau đó chỉ vào túi áo tôi.
“Bên trong là thứ gì?”
Tôi cúi đầu lấy ra lọ thuốc viên màu hồng mà trước kia Tôn Tử đưa tôi, cảm thấy rất khó hiểu.
M.á.u người? Tôi uống thuốc viên này quả thực cảm nhận được vị tanh ngọt, lẽ nào đây là?
Hạ Đông Hải một tay cướp lọ thuốc, đổ vài viên ra tỉ mỉ xem xét ngửi ngửi bóp ra, thứ chất lỏng màu đỏ đậm bên trong b.ắ.n ra tung tóe.
“Là m.á.u người, cậu lấy đâu ra thứ này?” Hạ Đông Hải cảnh giác nhìn tôi, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn khác với dáng vẻ ba hoa chích chòe thường ngày.
Tôi nhìn lọ thuốc, không nói cho cậu ta biết là Tôn Tử đưa, chỉ nói là thuốc bệnh viện đưa.
Hạ Đông Hải trầm mặc lúc lâu, chỉ vào tôi bảo tôi c.ở.i quần áo ra.
“Đây là ý gì?”
“Có phải gần đây cậu rất thích mùi m.á.u? Không ăn được các loại thức ăn hàng ngày?” Hạ Đông Hải từng câu từng chữ đang đi guốc trong bụng tôi.
Cậu ta hình như từ trong biểu cảm và phản ứng của tôi đã đoán ra gì đó: “Tôi nghi ngờ trên cơ thể cậu có quỷ Diện Ban, cậu cởi đồ ra cho tôi xem.”
Quỷ Diện Ban?
“Nếu giờ cho dù tôi không gi.ết cậu, tới lúc đó quỷ Diện Ban đã lớn nó sẽ điều khiển tâm trí và ăn mòn cơ thể cậu cuối cùng biến cậu thành con rối.”
Não tôi kêu lên ong ong, câu nói này như sượt qua đầu óc tôi, đã có người từng nói câu này với tôi, Tôn Tử? Đạo trưởng? Tôi?
“Đạo trưởng?” Hạ Đông Hải nghe tôi nói tới hai từ “Đạo trưởng” cả người đều ngơ ra thất kinh: “Lẽ nào trước kia đã có người xem bệnh cho cậu?”
Còn chưa đợi cậu ta tiếp tục đã có âm thanh từ phía sau tôi truyền tới.
“He he he!” Âm Thanh này khiến da gà tôi nổi hết lên, cả người cứng đờ da đầu tê dại.
Mắt Hạ Đông Hải trở nên cực kỳ cảnh giác, xoay người tôi lại, chỉ nghe thấy một tiếng “cộp” là tiếng hộp thuốc rơi xuống đất.
Màn đêm mịt mù ngoài cửa sổ giống hệt tâm trạng của tôi lúc này.