Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 146




Phía sau tôi truyền đến tiếng khóc trầm trầm, âm thanh ấy cách tôi rất gần, khiến tôi dựng hết tóc gáy, cả người cứng đờ không dám quay người lại.
Trong lòng tôi thầm nghĩ liệu có phải là gặp q.u.ỷ rồi không? Giọng này giống như của một người đàn ông, không phải của Tiểu Phân. Tôi nuốt nước bọt, chắp hai tay, thầm niệm Tâm Kinh mà đạo trưởng đã dạy tôi.
Nhưng âm thanh không hề yếu đi chút nào mà lại trở nên rõ ràng hơn, chói tai vô cùng.
Tôi mím môi, tự hỏi nếu mình không quay lại, liệu người đó có khóc sau lưng tôi cả đêm không? Thế thì cũng thảm quá rồi.
Nghĩ đến đây, tôi đành phó mặc cho số phận, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy trên giường tôi có một người đàn ông đang co ro trong một góc, anh ta cúi đầu xuống, dưới ánh đèn mờ mờ, tôi không nhìn rõ bộ dạng của anh ta.
“Ưm ưm”
Đối phương bên kia thấy tôi quay đầu lại, anh ta lập tức ậm ừ với tôi, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Cổ họng tôi như có hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào, bởi vì bóng m.a trước mặt tôi không phải ai khác mà chính là Kiến Nam, cậu ấy vậy mà lại biến thành cô hồn dã quỷ.
“Ưm ưm.” Cậu ấy kịch liệt lắc lắc thân thể để thu hút sự chú ý của tôi, tôi kinh hãi nhìn ra ngoài cửa, nhưng người bên ngoài dường như không nghe thấy gì, còn đang thảo luận cái gì đó.
Tôi bước nhanh đến bên cạnh Kiến Nam, đưa tay ra nhưng lại khựng lại giữa không trung, nhìn dáng vẻ của cậu ấy, tôi thực sự không biết nên nói gì.
Khuôn mặt Kiến Nam giàn giụa nước mắt, cái miệng cụt lủn không có lưỡi há ra, nói gì đó mà tôi nghe không hiểu gì cả, thấy tôi nói không hiểu, Kiến Nam càng thêm lo lắng.
Cậu ấy mở to khẩu hình miệng, đôi môi khô khốc nứt nẻ mở ra đóng lại một cách khoa trương, quay qua quay lại chỉ có hai chữ.
Tôi nhìn kỹ, cũng thử bắt chước khẩu hình miệng của Kiến Nam xem có đoán ra được gì không.
“Tôn? Tôn Tử?” Nói ra hai chữ này xong, toàn thân tôi run rẩy. Không, không thể nào, mặc dù trước đó Tôn Tử và Kiến Nam có ân oán nhưng nhất định sẽ không g.i.ế.t Kiến Nam, bản thân Tôn Tử cũng nói mọi chuyện đã qua rồi.
Nghe tôi nói ra hai chữ Tôn Tử, Kiến Nam liều mạng gật đầu, tim tôi như lỡ nhịp, đây có phải là câu trả lời mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay không?
Tôi không chấp nhận được, tôi cảm thấy đây chính là cơn ác mộng, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!
“Minh Dương, Minh Dương? Mau tỉnh lại đi.”
Tôi cảm thấy có ai đó đang gọi mình, cứ vỗ vào má tôi, tôi mở mắt ra, thấy đạo trưởng đang nhìn thẳng vào mình. Khi thấy tôi tỉnh dậy, ông ấy hỏi: "Cậu không sao chứ?"
“Tôi không sao, mọi người thì sao?” Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đã tập trung lại ở phòng khách rồi, trời đã sáng. Hôm nay là ngày mười một tháng một, là ngày c.h.ế.t của tôi, cũng là ngày minh hôn.
Trên bàn trong đại sảnh là bài vị của tổ tiên Minh gia, bài vị được đặt ngay ngắn, tất cả đều dán chữ hỷ và cẩm tú cầu đỏ.
Mọi thứ trông như một ngày vui, tay chân của mọi người đều đã bị trói bằng dây thừng, căn bản không cử động được.
Đạo trưởng giãy giụa nhảy dựng lên, sau đó ngồi ở một bên, tiếp tục vò vò sợi dây thừng ở góc bàn: “Cậu tỉnh rồi, lúc trước tôi gọi thế nào cậu cũng không trả lời, tôi còn tưởng là cậu bị hạ thuốc gì rồi.”
“Minh Dương, hôm qua bọn họ dẫn cậu đi đâu vậy?” Tôn Tử quay đầu nhìn tôi hỏi.
Sắc mặt của tôn Tử còn khó coi hơn hôm qua, quầng thâm dưới mắt nặng vô cùng, hình ảnh Kiến Nam đang nói chuyện với tôi hiện lên trong đầu.
Là Tôn Tử làm sao? Ánh mắt tôi dời sang một bên, đêm qua tôi nằm mơ hay là tôi thật sự nhìn thấy Kiến Nam? Có lẽ, có lẽ tôi chỉ đang mơ thôi.
“Minh Dương, em không muốn c.h.ế.t, em vẫn còn trẻ như vậy, em vẫn chưa hưởng thụ qua, làm sao có thể c.h.ế.t được?” Phỉ Phỉ tuyệt vọng dùng cánh tay chạm vào lưng tôi.
Tôi nhíu mày không nói gì, ai muốn c.h.ế.t? Tôi cũng không muốn c.h.ế.t, nhưng bây giờ tình hình như thế này, tôi biết làm sao đây?
Thấy tôi không nói gì, Phỉ Phỉ bắt đầu nức nở, tiếng khóc này khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu.