Vương Thành bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, lúc nãy suy nghĩ của anh ta quá hỗn loạn, vẫn chưa phát giác ra việc một đứa trẻ nói như vậy thì có gì không ổn, bây giờ phục hồi tinh thần lại, anh ta híp mắt đánh giá đạo trưởng từ trên xuống dưới, cuối cùng vươn tay ra vỗ nhẹ vài cái vào đầu của đạo trưởng, bảo trẻ con như ông ấy ra chỗ khác chơi.
Đạo trưởng có vẻ không kinh ngạc cho lắm, có lẽ bề ngoài như vậy rất khó khiến người khác tin ông ấy.
"Bây giờ chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu không e là mọi người sẽ gặp nguy hiểm." Vương Thành nhìn về phía tôi, còn tôi lại im lặng không nói gì.
Phỉ Phỉ cũng đồng ý với ý kiến của Vương Thành, nắm chặt lấy cánh tay tôi và nói Kiến Nam đã xảy ra chuyện rồi, không chừng chúng tôi ở lại đây sẽ xảy ra chuyện giống Kiến Nam.
"Ào ào ào."
Nhưng mưa ngoài cửa lại càng ngày càng nặng hạt, nếu bây giờ đi trên đường núi thì cũng quá khó khăn, hơn nữa chúng tôi thật sự có thể thoát được sao? Ngày minh hôn của tôi đã đến, Ôn Bội Như sẽ thả tôi đi một cách dễ dàng vậy à?
"Rầm"
Đây là tiếng cửa gỗ bị đóng mạnh lại, tôi ngẩng đầu lên mơ hồ nhìn thấy một bóng người vụt qua, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cửa gỗ.
Có người đã đóng cửa lại, đồng thời cũng đóng cả cửa sổ rồi đóng đinh lên tấm ván gỗ.
"Ai? Mấy người muốn làm gì?" Vương Thành phản ứng nhanh nhất đã đứng ngay trước cửa gỗ, đập thật mạnh vào cửa, nhưng người bên ngoài lại làm thinh.
"Binh binh binh, binh binh binh!"
Tôn Tử cũng đi qua bắt đầu dùng chân dùng sức đập vào cửa gỗ, hơn nữa còn hét thả chúng tôi ra, Phỉ Phỉ trốn sau lưng túm chặt lấy cánh tay tôi.
Người ngoài cửa cuối cùng cũng làm xong, tôi nghe thấy tiếng xích sắt, có lẽ họ muốn giam chúng tôi lại.
"Đạo trưởng, bây giờ chúng tôi phải làm gì?" Tôn Tử nhìn về phía đạo trưởng.
Đạo trưởng rất bình tĩnh, đặt cái cốc trong tay xuống: "Còn có thể làm gì được? Bây giờ chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến thôi. Các anh cũng đừng phí sức nữa, gỗ kia là gỗ đen, vô cùng vững chắc, không dễ bị các anh đá văng ra đâu."
Dáng vẻ bình tĩnh của đạo trưởng trông giống như ông ấy không quan tâm, Tôn Tử từng thấy bản lĩnh của đạo trưởng, biết đạo trưởng không phải "đứa trẻ" tầm thường nên đến bên cạnh đạo trưởng và ngồi xuống.
"Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được." Tôn Tử hơi bứt rứt lo lắng.
Đạo trưởng lạnh lùng nhìn Tôn Tử: "Bình thường không làm chuyện trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ q.u.ỷ gõ cửa, anh hoảng hốt làm gì?"
Chỉ một câu đã khiến Tôn Tử nghẹn họng không nói nên lời, nhưng Vương Thành vẫn chưa từ bỏ, bắt đầu lớn tiếng bảo Huệ Bình mở cửa ra.
Trông Huệ Bình chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn có vẻ đơn thuần lương thiện, chắc Vương Thành vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng họ không phải cùng một giuộc. Tôi thở dài một hơi rồi nói với Vương Thành: "Đừng gọi nữa, Huệ Bình và dì Liên là một giuộc với nhau."
"Hả?" Vương Thành hết hồn, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh biết từ khi nào? Vì sao không nói cho tôi biết?"
Đã là lúc nào rồi mà Vương Thành còn truy đến cùng vậy hả, tôi nhìn đạo trưởng rồi thầm nghĩ, ít nhất bây giờ có đạo trưởng ở đây, có lẽ ông ấy thật sự có cách giúp tôi.
"Quác quác quác."
Mọi người đều im lặng ngồi trong phòng, nghe tiếng quạ kêu bên ngoài thì có cảm giác u sầu không nói thành lời, âm thanh này khiến người ta thấy buồn bực lo lắng.
Tôi phát hiện ra đạo trưởng - đang rất bình tĩnh - cũng bắt đầu lo lắng, ông ấy đứng dậy bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, đi đi lại lại trước cửa gỗ.
Cuối cùng hai tay chắp lại thật chặt, nhắm mắt lại lẩm bẩm trong miệng, cũng không biết đang niệm cái gì.
"Cậu ta làm gì thế? Phát điên à?" Vương Thành đã đủ căng thẳng phiền não rồi, thấy đạo trưởng lẩm bẩm thì lập tức phát điên.
Tôi xông lên lắc đầu với Vương Thành ý bảo anh ta đừng nói gì làm phiền đạo trưởng, sau khi đạo trưởng lẩm bẩm hơn nửa tiếng thì bỗng nhiên mở mắt ra.
"Đã bắt đầu rồi, là do tôi sơ ý, không ngờ cô ta lại..." Đạo trưởng lẩm bẩm độc thoại, tôi hoàn toàn không hiểu đạo trưởng đang nói gì.
"Đạo trưởng, rốt cuộc là sao? Cậu nói cho chúng tôi biết đi." Tôn Tử kích động túm lấy cánh tay của đạo trưởng, "bịch" một cái, từ trong áo đạo sĩ của đạo trưởng rơi ra một vật gì đó.
Tôi cúi đầu nhìn xuống thì không ngờ đó lại là một cái trâm cài tóc, đá quý màu đỏ trên trâm cài tóc còn hiện lên ánh sáng q.u.ỷ dị, trông vô cùng chói mắt.
"Cái này? Cái này?" Tôi liếc mắt một cái là nhận ra đây là trâm cài tóc trước đây tôi vẫn luôn mang theo bên người, lúc đó tôi còn tưởng chiếc trâm đó do Thanh Thanh để lại.
"Sư phụ, sao trâm cài tóc này lại ở trên người cậu?" Tôi nhìn đạo trưởng rồi hỏi một cách khó hiểu.
Sắc mặt của đạo trưởng sầm xuống, cúi người nhặt trâm cài tóc lên: "Tôi giữ hộ cậu vì sát khí của nó quá nặng."
Sát khí quá nặng? Đây là đồ của Thanh Thanh, sao lại có sát khí nặng, tôi nhíu mày vươn tay ra, hy vọng đạo trưởng có thể trả lại trâm cài tóc cho tôi.
Còn Phỉ Phỉ lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đá quý bên trên, trong miệng còn than thở: "Chất lượng thế này tốt thật đó, chẳng lẽ một đứa trẻ như cậu lại thấy tiền mờ mắt sao."
Nói xong, Phỉ Phỉ cướp lấy trâm cài tóc, tươi cười mừng rỡ.
Đạo trưởng nhìn Phỉ Phỉ một cái rồi nhanh chóng lấy trâm cài tóc từ tay Phỉ Phỉ lại, hơn nữa còn lấy một chiếc bùa màu vàng trong tay áo ra, nhanh nhẹn viết một vài phù chú mà chúng tôi không hiểu được bằng chu sa, sau đó gấp thành hình tam giác, bảo Phỉ Phỉ mang theo bên người.
Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn tấm bùa với vẻ chê bai, khinh thường rồi nói: "Đứa bé này, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Coi chúng tôi là đồ ngốc rồi đùa cợt chăng? Mau, trả trâm cho tôi."
Phỉ Phỉ đã mất kiên nhẫn, tay túm lấy đạo trưởng bắt đầu mạnh hơn, nghĩ rằng mình có thể đối phó được với một đứa trẻ.