Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 138




Trên người cô ấy vẫn mặc hỷ phục, bộ trang phục này giống trong bộ phim mà tôi từng xem. Tôi nhất thời mở to mắt, não lập tức hiện lên tên Thanh Thanh.
Tôi lập tức vén rèm sa lên, hét lớn: "Thanh Thanh? Là em sao Thanh Thanh?"
“Minh Dương? Cậu gọi ai vậy?” Tôn Tử vội vàng lay tôi, mắt tôi dán chặt vào khoảng không trước bàn trang điểm.
Không thấy nữa? Rõ ràng vừa nãy còn ở đây sao giờ lại không thấy nữa?
Từ lần trước từ biệt với Thanh Thanh cho tới nay chúng tôi vẫn chưa gặp lại. Cô ấy ra sao rồi? Liệu có phải đã bị đạo sĩ thu phục rồi không?
“Ưm a a.” Âm thanh vốn đã biến mất lại một lần nữa truyền tới tai tôi, mắt tôi dán vào phía sau bức vách có hình núi non.
Nhất định là có thứ gì đang ẩn nấp đằng sau đó. Tôi cùng Tôn Tử nín thở cùng nhau tiến lại gần. Tôi vừa giơ tay lên thì Tôn Tử lập tức cùng tôi đẩy đổ tấm bình phong xuống đất.
Cảnh tượng mà cả hai đều không ngờ tới xuất hiện trước mắt. Một người còn sống sờ nhưng thân lại bị nhét trong vò rượu, đầu rủ xuống hiện ra trước mắt chúng tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là lùi về sau. Tôn Tử bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, hai chân run lên.
“Ưm a a.” Cái “người” đó phát hiện ra chúng tôi, bắt đầu ú ớ phát ra tiếng kêu. Trước kia ở dưới hầm nhà Lưu Mị Nhi tôi đã thấy qua cảnh tượng hết sức tàn nhẫn, nhưng lần này nội tâm vẫn không chịu được đả kích.
Đây không phải là người lợn được miêu tả trong sách sao?
Lúc đó tôi còn nghĩ sách miêu tả quá khoa trương rồi, làm gì có ai biến thái tới như vậy? Vậy mà bây giờ một ví dụ về người lợn lại đang xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tôi run lẩy bẩy, chiếc đèn pin trong tay lắc qua lắc lại, khi ánh sáng yếu ớt chiếu qua khuôn mặt của "l.ợ.n người", tôi kinh ngạc phát hiện ra "l.ợ.n người" này giống hệt Kiến Nam.
Không, không phải chỉ là giống, lẽ nào lại chính là? Tôi không dám nghĩ tới, cũng không dám chiếu đèn vào mặt người đó nữa, nhưng người đó trở nên rất kích động, kêu lên thảm thiết.
Đến vò rượu cũng bắt đầu rung lên. Tôi dùng đèn pin chiếu về phía mặt của người đó, trong phút chốc cảm thấy chua xót, mũi nóng lên, hốc mắt cay xè.
Là Kiến Nam, không sai, là cậu ta.
Cậu ta mặt mũi hốc hác tiều tụy, râu ria lởm chởm, mắt lồi ra đờ đẫn nhưng tôi vẫn có thể nhận ra.
Cậu ta thấy tôi thì kích động phát ra tiếng kêu, bên trong đôi môi khô nứt nẻ không hề có lưỡi. “Keng” một tiếng đèn pin trong tay tôi rơi xuống đất, tim đau như thể bị kim đâm. . truyện xuyên nhanh
Tôi không ngừng tự hỏi bản thân tại sao lại như vậy? Sao có thể hành hạ một con người thành ra người không ra người q.u.ỷ không ra q.u.ỷ như vậy?
“Minh Dương, chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào đưa Kiến Nam ra ngoài.” Tôn tử trấn tĩnh hơn tôi nhiều.
Đúng, đây không phải lúc hoảng loạn, chúng tôi nhất định phải đưa Kiến Nam ra ngoài, đúng lúc bác sĩ Phạm cũng đang ở đây, nhờ ông ta khám cho cậu ấy.
Dựa vào sức hai người tôi và Tôn tử chắc chắn không thể bê vò rượu này ra ngoài được, nên làm sao đây?
“Bịch bịch bịch.” Một tràng tiếng bước chân truyền tới, mà còn từ đằng sau chúng tôi. Vừa rồi tôi quá kích động đến nỗi có người tới gần cũng không phát hiện ra.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại phát hiện một hình bóng nhỏ bé vụt tới, nhìn kỹ thì ra đó là đạo trưởng. Vị đạo trưởng này hành tung bất định, nói tới là tới nói đi là đi.
“Đừng động vào anh ta, có lẽ anh ta sắp không xong rồi.” Đạo trưởng nhíu mày biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc trông không giống đang nói đùa.
“Cái gì?” Môi tôi run lên, nhìn Kiến Nam trước mặt. Chúng tôi không dễ dàng gì mới tìm ra cậu ấy, sao có thể mở to mắt nhìn cậu ấy c.h.ế.t chứ?
“Ông không phải bác sĩ, đừng có hồ đồ, tôi đi mời bác sĩ Phạm tới.” Tôi mất khống chế nổi nóng với đạo trưởng. Ông ta ngược lại rất bình tĩnh liếc tôi: “Tuy rằng tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi cảm nhận được linh khí của anh ta ngày càng yếu, nói không chừng linh hồn sẽ lìa khỏi cơ thể trong vài giây nữa.”