Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 136




Tôn Tử là một người nam tử hán cứng cỏi, bố cậu ấy là cảnh sát, trong lòng cậu ấy luôn nuôi ước mơ làm anh hùng, nhưng bây giờ lại quỳ dưới chân tôi như thế này.
Tôi túm chặt lấy cổ áo Tôn Tử lôi lên. Tôn Tử nói nếu như có thể làm tôi bớt giận, tùy tôi muốn đánh thế nào cũng đươc.
Thật sự là điên rồi, vấn đề bây giờ là tôi có bớt giận hay không sao? Mọi chuyện đã bị làm lớn lên rồi.
"Tôn Tử, cậu có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Cậu thực sự quá bốc đồng rồi, cho dù Phỉ Phỉ có làm sai điều gì, cậu cũng không thể làm như vậy. Còn ngón tay đó thì sao, tại sao bên trên lại có nhẫn của Kiến Nam?" Tôi lớn tiếng hỏi, nắm lấy cổ áo Tôn Tử.
Mắt Tôn Tử đỏ hoe, nói cậu ấy tìm thấy ngón tay ở nhà Lưu Mị Nhi, còn chiếc nhẫn được tìm thấy trong phòng Kiến Nam, cậu ấy chỉ muốn giáo huấn cho Phỉ Phỉ một bài học thôi.
“Giáo huấn? Cái này mà gọi là giáo huấn à? Cậu có biết không, cậu làm vậy là đang đẩy cô ấy vào vị trí của một kẻ g.i.ế.t người. Bây giờ chuyện đã lớn thế này rồi, cậu có từng nghĩ sẽ kết thúc nó như thế nào không?” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào má Tôn Tử.
Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ Tôn Tử là một người rất lý trí, ở bên cạnh cậu ấy tôi rất yên tâm, không thể ngờ có ngày lại làm ra được chuyện như vậy.
Nếu bây giờ tôi không nói chuyện này ra thì Phỉ Phỉ sẽ bị oan, nhưng nếu nói ra thì Tôn Tử sẽ bị bắt. Tôi nghĩ, sẽ chẳng ai tin đây là một bài học cho Phỉ Phỉ, mọi người đều sẽ nghĩ đây là một cái bẫy.
“Minh Dương, tôi xin cậu đấy, đừng nói ra ngoài mà, tôi xin cậu.” Tôn Tử không ngừng cầu xin tôi, nước mắt lưng tròng.
Tôi không biết phải làm thế nào, cũng không biết phải đáp lại Tôn Tử ra làm sao.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó là giọng nói của Vương Thành: "Minh Dương? Minh Dương mau mở cửa ra, có phát hiện mới."
Vương Thành gọi to, tôi lập tức kéo Tôn Tử đang quỳ trên mặt đất dậy, đi nhanh ra cửa, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, hỏi: "Làm sao vậy? Phát hiện gì mới cơ?"
"Tôi phát hiện dưới đại sảnh có một cái mật thất!" Vương Thành rất kích động.
Tôi kinh ngạc nhìn Vương Thành, bởi vì tôi và Tôn Tử đã tìm khắp Minh trạch rất lâu mà không tìm thấy gì, không ngờ rằng Vương Thành lại phát hiện ra.
Vương Thành kéo tôi vào phòng khách, Tôn Tử cũng yên lặng đi theo. Vương Thành lúc này đang cao hứng nên không phát hiện ra sự bất thường giữa tôi và Tôn Tử.
Mọi người trong phòng khách có chút sợ hãi đứng sang một bên, giữ khoảng cách với lối vào hình vuông.
Lối vào mật thất vậy mà lại ở dưới bàn ăn. Lúc nãy Vương Thành ăn cơm không cẩn thận đạp phải chân bàn, liền nghe thấy tiếng “ầm”, cái bàn dịch chuyển một cách kỳ lạ, xuất hiện một lối vào hình vuông. Vương Thành chỉ cái lối vào đó rồi thề thốt với tôi: “Minh Dương, tôi nghĩ dưới đó chắc chắn phải có tác phẩm thơ văn lớn gì đó.”
Tôi nhìn Huệ Bình: “Huệ Bình, tại sao cô không nói với tôi chỗ này còn một cái mật thất?”
“Cái này không trách Huệ Bình được, căn bản con bé cũng không biết gì cả. Cái hầm này dùng để dự trữ lương thực trốn tránh địch từ thời chiến.” Dì Liên xuất hiện như thần như q.u.ỷ, không ai biết bà ta từ đâu ra.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của bà ta, thoạt nhìn rất bình tĩnh, không có chút căng thẳng nào. Lẽ nào căn mật thật đó thực sự không có gì sao?”
Tôi cau mày, nhìn về phía lối vào và chẳng thấy gì ngoài một cái thang.
Vương Thành hiển nhiên không tin lời dì Liên nói, ngẩng đầu trừng mắt: “Nếu như lời bà nói là thật, vậy sao hôm qua không nói cho chúng tôi biết? GIấu giấu diếm diếm chắc chắn có vấn đề.”
Dì Liên cười lạnh: "Có vấn đề? Có vấn đề gì? Không tin thì đi xuống mà xem."
Vừa nói, bà ta vừa ngồi sang một bên, Vương Thành có chút sợ hãi, anh ấy nhìn tôi như muốn tôi đi xuống cùng.
Chuyện này với tôi mà nói thì không thành vấn đề. Tôi bảo Huệ Bình lấy đèn pin từ trong phòng mình ra, sau đó cứ men theo lối vào và kí hiệu lại là Vương Thành có thể vào được rồi.
Nhưng vào lúc này, Vương Thành lại có chút do dự, trên mặt mang theo vẻ lưỡng lự chần chừ: "Minh Dương, hay….hay là cậu…..cậu xuống đi."
“Cái gì.” Nói trắng ra, tôi cũng chỉ là một người bình thường, gan không phải là nhỏ nhưng cũng không phải gan hùm, xuống cái nơi âm u q.u.ỷ dị đó lỡ gặp phải cái gì thì sao.
“Minh Dương, cậu đừng xuống, nguy hiểm lắm.” Tôn Tử ngăn tôi, thế nhưng bây giờ nếu tôi không đi thì còn ai đi nữa?
“E hèm”
Ngay khi tôi đang do dự, một giọng nói kỳ lạ từ tầng hầm truyền đến, âm thanh này không giống như đang hét, nó mơ hồ và rất yếu ớt.
Vương Thành sợ hãi lui về phía sau hai bước, còn tôi sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi chiếc đèn pin trong tay xuống đất, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
Nếu như đến tôi còn thấy lo sợ bất an, vậy thì mọi người lại càng cảm thấy khiếp sợ hơn.
“Tôi xuống trước, Vương Thành đi theo sau.” Tôi nhìn Vương Thành, anh ấy sợ hãi lắc đầu liên tục.
Anh ấy thậm chí còn lấy s.ú.n.g từ bên hông đưa cho tôi: “Minh Dương, đi xuống đi, nếu có nguy hiểm có thể trực tiếp nổ s.ú.n.g luôn cũng được.”